Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 12: Chia Tay Không Hối Tiếc



Ánh mắt anh ta đầy khao khát, chăm chú nhìn tôi.

Trước kia tôi luôn tự hỏi, khi còn trẻ, Lục Diêu đã từng bày biển hoa dưới lầu để theo đuổi Dư Lộc, khi ấy anh sẽ trông như thế nào?

Chắc chắn là sáng rực và đầy tự tin, ánh mắt nhất định ngập tràn niềm vui và sự bối rối của tình yêu đầu đời.

Chứ không phải là dáng vẻ đau khổ, rối bời như hiện tại.

Con người, không thể vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia.

Tôi quay sang bác sĩ Vương, nói:

“Làm gì có chuyện nhắm vào tôi, rõ ràng là gây rối y tế. Gọi đội bảo vệ xử lý đi, đừng để anh ta giương băng rôn lên, bị chụp ảnh tung lên mạng thì phiền lắm.”

Thành phố đang xây dựng phong trào “Thành phố văn minh”.

Nghe tôi nói vậy, bác sĩ Vương hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài gọi bảo vệ.

Băng rôn trên tay Lục Diêu còn chưa kịp giương lên, đã bị một nhóm bảo vệ cầm chĩa ba khống chế tại chỗ.

Lục Diêu ngửa đầu, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi qua khung cửa sổ.

Nhưng ánh mắt anh ta chợt nhìn thấy Lăng Tiêu đứng cạnh tôi.

Mắt anh ta đỏ lên, vừa giận dữ vừa lắp bắp chửi rủa:

“Thằng nhãi, tâm địa sâu thật! Nằm vùng lâu như thế chỉ để cướp người của tao…”

“Lăng Tiêu! Xuống đây! Là đàn ông thì xuống đây!”

Anh ta vừa khóc vừa la, trông càng giống một vụ gây rối y tế hơn.

Bác sĩ Vương hét lên:

“Bịt miệng anh ta lại! Đừng để anh ta gây ồn ào!”

Rất nhanh, Lục Diêu bị dán kín miệng bằng băng keo y tế, rồi bị áp giải đến phòng an ninh.

Tôi thở phào, đóng cửa sổ lại.

Quay người, tôi phát hiện Lăng Tiêu lại cởi cúc áo.

Anh ngồi đó, ánh mắt đầy ý tứ, khuôn mặt ửng đỏ.

“Hồi nãy, vẫn chưa kiểm tra xong mà.”

Anh cầm tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bác sĩ Sơ, thử xem nhịp tim của người ta có loạn không…”

Phụ Lục

Lăng Tiêu x Lục Diêu - Đoạn tin nhắn (2021/09/23)

Bạn đã thêm đối phương làm bạn bè.

Lăng Tiêu: [?]

Lục Diêu: [Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là Lục Diêu, bạn của Dư Lộc. Muốn hỏi xem cô ấy ở Đức sống thế nào?]

Lăng Tiêu: [Dư Lộc là ai?]

Lục Diêu: [… Chính là cô gái đã theo đuổi anh đến tận Đức.]

Lăng Tiêu: [Nhiều quá, không nhớ rõ là ai. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, tôi xin phép xóa bạn, tạm biệt.]

Lục Diêu: […]

Lăng Tiêu: [Đợi đã, ảnh đại diện của anh là gì?]

Lục Diêu: [À, là tôi và bạn gái tôi.]

Hai mươi phút sau (sau khi Lăng Tiêu soi kỹ vòng bạn bè của Lục Diêu).

Lăng Tiêu: [Anh có bạn gái rồi, sao còn quan tâm đến cô ấy?]

Lục Diêu: [Không phải quan tâm kiểu đó. Chỉ là hôm nay sinh nhật tôi, bạn gái chuẩn bị bất ngờ cho tôi. Tôi quá hạnh phúc, nhớ lại ngày trước theo đuổi Dư Lộc, thật mù quáng và mệt mỏi.]

Lăng Tiêu: [Vậy nên, anh đến đây để phát cẩu lương à?]

Lục Diêu: [Haha, chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Tôi đã buông bỏ, cũng mong cô ấy hạnh phúc.]

Lăng Tiêu: [Mặt đen]

Lục Diêu: [Nói xong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hủy bạn nhé, cảm ơn anh đã lắng nghe.]

Lăng Tiêu: [Đợi đã, giờ tôi thấy khó chịu rồi.]

Lục Diêu: [Hả?]

Lăng Tiêu: [Thật đấy. Tôi thấy anh chưa buông được cô ấy đâu.]

Lục Diêu: [Không, tôi nghĩ mình đã buông.]

Lăng Tiêu: [Không, anh chưa buông.]




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com