“Vậy lúc đó, ở bệnh viện, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh nhận ra tôi đúng không?” Tôi hỏi.
“Không đúng. Thứ tự sai rồi.” Lăng Tiêu vừa lái xe vừa đáp.
Từng từ, từng chữ, như mũi kim đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
“Trước tiên, tôi gặp cô ở bệnh viện. Sau đó mới nhận được lời mời kết bạn của Lục Diêu. Trong vòng bạn bè của anh ta, tôi lại nhìn thấy cô.”
“Nếu không phải vì thấy cô trong vòng bạn bè của anh ta… tôi đã chẳng kiên nhẫn nghe những lời nhảm nhí của anh ta, cũng không giữ kết bạn với anh ta đến giờ.”
Những thông tin này như đập ầm ầm vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng.
Cuối cùng, tôi chỉ nắm được một điều:
Hóa ra, khi Lục Diêu đang ở bên tôi, anh vẫn không quên được bạch nguyệt quang của mình.
Thậm chí còn hạ mình nhắn tin những điều vô nghĩa đến ý trung nhân của cô ấy.
Mắt tôi cay xè, không nói nên lời.
Lăng Tiêu lặng lẽ đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
“Đừng buồn, đàn ông đầy ra đấy, đổi người khác là được.”
Tôi hít mũi:
“Những tin nhắn anh ta gửi cho anh, có tiện cho tôi xem không?”
Lăng Tiêu ngẩn ra vài giây.
Rồi quả quyết:
“Không! Tiện!”
Không tiện thì thôi vậy.
Nhưng vẻ mặt như bị lột quần của anh ta là thế nào đây?
Những ngày tiếp theo, tôi ở nhà Linh Nguyệt vào buổi tối, buổi sáng thì đi làm cùng Lăng Tiêu.
Vì luôn có chuyện xảy ra, khoảng thời gian khổ sở vì chia tay cũng trôi qua nhanh hơn.
Lăng Tiêu giống như một người rừng đang dần học cách hòa nhập.
Không chỉ học cách quan tâm đến người khác, anh thậm chí còn học nấu ăn.
Khiến dì Vương hoảng hốt, lo sợ mình sắp thất nghiệp.
Một “nạn nhân” khác chính là bác sĩ Vương, đồng nghiệp đối diện bàn làm việc của Lăng Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn dĩ, Lăng Tiêu thường xuyên tăng ca.
Nhưng giờ anh đột nhiên không thích tăng ca nữa.
Bác sĩ Vương phải một mình gánh vác, đến mức đường chân tóc ngày càng cao.
Linh Nguyệt khen ngợi không ngớt:
“Người có tính cách lập dị nhất ở nhà mình, dạo này càng ngày càng giống người bình thường.”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy hơi không bình thường.
Ví dụ, trước khi đi ngủ, anh ấy quan tâm tôi như quan tâm bệnh nhân: “Dạo này thế nào, ngủ quen chưa?”
Tôi gật đầu: “Quen rồi.”
Chớp mắt, anh đã đăng một dòng trạng thái:
“Cô ấy cuối cùng cũng quen với giường của tôi. [Đáng yêu]”
Hình minh họa là bộ quần áo của tôi treo ở đầu giường anh.
Khi tôi nhìn thấy, bình luận dưới bài đã được dọn sạch sẽ:
“Bình luận này đã bị xóa.”
“Bình luận này đã bị xóa.”
Tôi kinh ngạc đến mức lắp bắp:
“Bác sĩ Lăng, dòng này cũng là để thể hiện anh hiếu khách sao?”