Chàng Khờ Thuỷ Chung, Mình Cưới Nhau Nha

Chương 8



19

 

Sau đó chúng tôi đến khu trò chơi điện tử chơi một lúc.

 

Gần 9 giờ, Tạ Tự đưa tôi về nhà.

 

"Trời hơi lạnh, ngày mai nhớ mặc thêm đồ vào." Tạ Tự chỉnh lại khăn cho tôi.

 

Tôi hơi bất mãn: "Chỉ thế thôi á? Nụ hôn tạm biệt đâu?"

 

Anh ấy vừa uống coca, môi ửng đỏ, trông rất hấp dẫn.

 

Tôi nhón chân, ôm cổ anh ấy, từ từ áp sát.

 

Phút cuối, Tạ Tự khó khăn nghiêng đầu, tránh nụ hôn của tôi.

 

Tôi chỉ hôn được vào khóe miệng.

 

Anh ấy lùi lại một bước, ném lại một câu:: "Trời tối rồi, em nghỉ ngơi sớm đi” rồi bỏ chạy.

 

Tôi hơi nghi hoặc, chỉ nghĩ anh ấy ngại ngùng chứ không nghĩ gì nhiều.

 

3 giờ sáng, tôi xem xong tập cuối phim truyền hình, ngáp một cái, mãn nguyện chuẩn bị đi ngủ.

 

Đột nhiên điện thoại nhảy tin nhắn của Tạ Tự:

 

[Thực ra tối đó chúng ta không có gì xảy ra, em không cần chịu trách nhiệm, anh không muốn dùng sự trong trắng và trách nhiệm để trói buộc em.]

 

……???

 

Tôi đọc mãi, không nhịn được cười.

 

Tạ Tự thực sự, chân thành đến ngây ngô, ngốc nghếch mà đáng yêu.

 

[Tạ Tự, không ngờ trong mắt anh em cao thượng như thế. Hahaha…]

 

Dường như không ngờ tôi trả lời ngay, hộp thoại liên tục hiện "Đang soạn tin nhắn...".

 

Tôi tiếp tục gõ: [Anh nghĩ em là người vì trách nhiệm mà chịu thiệt thòi sao?]

 

[Em thực sự thích anh đó, đồ ngốc.]

 

20

 

Lâu không thấy Tạ Tự trả lời, tôi buồn ngủ quá, nhắn: [Sáng mai em muốn ăn xôi và bánh bao.]

 

Rồi gục đầu ngủ luôn.

 

Hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài đến trường.

 

Giữa đường gặp một sinh vật giống đầu heo đi về phía tôi.

 

Đến gần, tôi mới nhận ra là Tề Cảnh.

 

Anh ta... đột biến à?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Dòng bình luận giải đáp thắc mắc.

 

[Ôi ~ là Tề đầu heo, hahaha…]

 

[Cười c.h.ế.t tôi mất, Tạ Tự kích động không ngủ được thì thôi đi, sao lại đánh Tề Cảnh ra nông nỗi như thế haha.]

 

[Dù anh ta đáng ghét, nhưng cũng đáng thương thật.]

 

[Tề Cảnh: Ai đó hãy đứng về phía tôi đi!]

 

Tôi không nhịn được, bật cười.

 

Tề Cảnh giận dữ trừng mắt tôi, rồi quay người rời đi.

 

Đến lớp, Tạ Tự đã đứng chờ bên cạnh chỗ ngồi quen thuộc của tôi.

 

Dưới mắt anh ấy là quầng thâm đen thui.

 

"Đồ ăn sáng của em." Anh ấy đưa cho tôi.

 

Tôi cầm ly sữa đậu nành lên, hơi bất mãn: "Sao lại là sữa đậu nành táo đỏ? Ngọt quá, em thích vị nguyên bản hơn."

 

Anh ấy khẽ giải thích: "Bà dì của em sắp đến rồi, uống sữa táo đỏ sẽ đỡ đau bụng."

 

Tôi suýt sặc vì ngụm sữa.

 

Tôi kinh hãi nhìn anh: "Sao anh lại biết kỳ kinh nguyệt của em?"

 

"Vì trước đây cứ đến mấy ngày này là em cực kỳ cáu kỉnh, thỉnh thoảng còn nhắn tin chửi anh."

 

Trước đây tôi... lại tệ đến thế sao?

 

"Xíu mại và bánh bao ngon không?" Tạ Tự chăm chú nhìn tôi.

 

"Ngon lắm." Tôi liếc nhìn anh ấy, "Sao vậy?"

 

"Vậy... lời em nói hôm qua còn tính không?"

 

"Nếu sau này anh chịu mua đồ ăn sáng cho em mỗi ngày."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vui vẻ nói.

 

Tạ Tự lập tức đảm bảo: "Không thành vấn đề."

 

Một lúc sau, anh ấy khẽ gọi: "Vợ yêu~"

 

Tôi không kìm được, phun ngụm sữa trong miệng ra.

 

Tạ Tự lấy khăn giấy lau cho tôi.

 

"Cẩn thận chứ, sao lại hấp tấp thế, như trẻ con vậy."

 

Dù trong sữa không có dầu, nhưng tôi cảm giác như miệng mình ngậm tới mười cân dầu.

 

"Tạ... Tự!"

 

Tôi nghiến răng gọi tên anh ấy, "Anh bình thường chút đi, nếu không em sẽ bóp chec anh đấy!"

 

21

 

Tôi và Mạnh Tinh Hà đi thành phố xem concert.

 

"Thế giới này... nhỏ thật."

 

Trên đường về, Mạnh Tinh Hà đột nhiên cảm thán.

 

Tôi tò mò hỏi: "Sao thế?"

 

Mạnh Tinh Hà có chút bối rối: "Dạo này chị cứ hay tình cờ gặp Trình Tầm Chi."

 

"Ồ?" Tôi lộ vẻ hóng chuyện.

 

Với diễn biến của nam nữ chính trong nguyên tác, tôi vẫn có chút tò mò.

 

"Kiểu, chị và cậu ấy cùng l.à.m t.ì.n.h nguyện ở một viện mồ côi.

 

"Vốn chỉ là tình cờ gặp, do cùng trường nên kết bạn.

 

"Thế mà trước đây chưa từng gặp, dạo này gần như ngày nào cũng thấy."

 

"Ồ hố…" Tôi cười đầy ẩn ý, "Vậy chị thấy cậu ấy thế nào?"

 

"Tốt lắm, giống bố."

 

"Hả?"

 

Tôi ngơ ngác, đây là kiểu so sánh gì thế.

 

"Em xem này."

 

Mạnh Tinh Hà mở khung chat.

 

Toàn là Trình Tầm Chi chủ động nhắn.

 

[Mai trời lạnh, nhớ mặc quần giữ ấm nhé.]

 

[Sắp thi cuối kỳ rồi, cùng nhau ôn bài ở thư viện nha.]

 

[Thấy cậu như muốn bị cảm, tớ mua thuốc cho cậu rồi.]

 

……

 

Quá ân cần chu đáo.

 

Quá nhạt nhẽo vô vị.

 

Đây thực sự là đang theo đuổi con gái sao?

 

Tôi há hốc mồm.

 

Mạnh Tinh Hà gật đầu, kết luận: "Là người tốt."

 

Toang rồi, bị phát thẻ người tốt rồi.

 

Xem ra tiến triển giữa họ rất chậm.

 

Hay là tôi giúp họ một tay?

 

22

 

Vừa nảy ra ý nghĩ này.

 

Hôm sau, Trình Tầm Chi kết bạn với tôi.

 

"Xin chào, tôi là người can ngăn vụ cãi nhau ở tầng hai hôm trước."

 

Tôi bật cười: "Tôi biết cậu mà, Trình Tầm Chi."

 

"Chuyện là thế này, Tinh Hà sắp sinh nhật, cô ấy thân với cậu, tôi muốn hỏi cô ấy thích gì?"

 

Đây chính là cơ hội tuyệt vời.

 

"Tôi cũng chưa nghĩ ra, hay là chúng ta cùng đi mua sắm chọn quà cho Tinh Hà nhé?"

 

Thực ra tôi đã mua rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com