Chàng Khờ Thuỷ Chung, Mình Cưới Nhau Nha
Tôi buông Mạnh Tinh Hà ra: "Chị không sao chứ?"
Mạnh Tinh Hà lắc đầu: "Không sao."
"Chị định đi đâu?"
"Vào lớp… nhưng đã… muộn rồi."
Trình Tầm Chi mở miệng: "Các bạn, các bạn..."
Tôi đang buồn vì phải đi ăn một mình.
"Vừa hay luôn, đi ăn với em đi."
"Ừm."
Trình Tầm Chi bị bỏ quên, mặt đờ đẫn, chẳng lẽ sự hiện diện của cậu ấy mờ nhạt đến thế?
Không có gì đặc sắc, nên chúng tôi đến tiệm lẩu gần trường.
Tôi lén nhìn cô ấy.
Ngoại hình Mạnh Tinh Hà trông rất hiền lành, nhưng vì nói lắp, ít nói, lại ít biểu cảm, nên với người không quen sẽ trông khó gần.
Nhờ dòng bình luận, tôi biết cô ấy thực ra là người ngoài lạnh trong nóng.
Tôi ngập ngừng chọn từ ngữ: "Chị... nói lắp là do đâu?"
Mạnh Tinh Hà ngạc nhiên nhìn tôi: "Không, không có… Chị không… không có nói lắp."
Nói xong, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Mặt cô ấy đỏ bừng: "Sao em… biết?"
Tôi không thể nói là do dòng bình luận.
"Chị nói hơi chậm, nên em đoán thôi."
Mạnh Tinh Hà chớp mắt: "Thực ra không có gì… hồi nhỏ bị sốt cao một trận… lúc hết bệnh… thì đột nhiên nói lắp, mãi không… sửa được."
"Có phải..." tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn hỏi, "mẹ nuôi của chị, đối xử không tốt với chị không?"
"Không." Mạnh Tinh Hà phủ nhận ngay, "Dù… điều kiện không tốt… nhưng mẹ… rất tốt.”
"Thực ra chị cũng… không muốn… nhưng vì không có tiền… tổ chức tang lễ… nên chị mới về nhà họ Mạnh.”
"Chị muốn… mẹ… được yên nghỉ."
Với người mẹ đẻ có quan hệ huyết thống với tôi, tôi luôn không muốn nghĩ quá nhiều.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi luôn cảm thấy tình huống khó xử này là do bà ấy gây ra.
Nhưng nghĩ lại, tôi mới là người hưởng lợi lớn nhất, không có tư cách chỉ trích ai.
"Chị có trách em không?" tôi nhìn Mạnh Tinh Hà, "Em có thể dọn ra khỏi nhà họ Mạnh."
Mạnh Tinh Hà sốt ruột: "Em đừng… cảm thấy có lỗi… mẹ đối xử… với chị rất tốt.”
"Hơn nữa, chị luôn muốn… có một người em gái."
Nút thắt trong lòng cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Tôi cười: "Vậy đợi chúng ta cùng đi thăm bà ấy nhé.”
"Chị hai."
Mạnh Tinh Hà đỏ mặt, đẩy miếng thịt vừa chín tới về phía tôi: "Em ăn đi."
17
Lại là Chủ nhật.
Không ngờ Mạnh Tinh Hà cũng thích ca sĩ đang hot rần rần - Tiết Khiêm.
Tôi và cô ấy hào hứng bàn nhau đi xem concert của thần tượng.
Đột nhiên, điện thoại kêu "ting".
Là Tạ Tự.
Chỉ một câu.
[Em đã một tuần không nói chuyện với anh rồi!]
Chết rồi, lần đầu yêu, quên mất còn có bạn trai.
Tôi thè lưỡi, nhắn lại: [Xin lỗi, hôm nay anh rảnh không?]
[Chúng ta đi xem phim nhé?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi và Tạ Tự đến với nhau, không phải vì thể diện hay tức giận, mà thực sự muốn thử.
Chỉ là gần đây nói chuyện với Mạnh Tinh Hà vui quá, nhất thời quên mất anh ấy.
Tạ Tự kiêu ngạo đồng ý.
Biết tôi đi hẹn hò với Tạ Tự, Mạnh Tinh Hà hào hứng giúp tôi chọn quần áo và trang điểm.
Cô ấy từng làm việc ở trường quay, nên kỹ thuật trang điểm rất điêu luyện.
"Xong rồi, bôi son bóng này… muốn hôn luôn.”
"Tạ Tự chắc chắn sẽ rung động."
Cô ấy nháy mắt với tôi.
Tôi và Tạ Tự hẹn nhau ở trung tâm thương mại.
Khi tôi đến, Tạ Tự đã mua vé xem phim và bắp rang, đang cúi đầu chơi điện thoại chờ tôi.
Tôi đi theo dòng người về phía anh ấy.
Anh ấy như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Đến khi tôi đứng trước mặt, anh ấy vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi cố ý nói giọng the thé: "Anh Tạ Tự ~ em có đẹp không?"
"Em..." Tạ Tự giật mình, do dự, "Sao đột nhiên ăn mặc bánh bèo thế?"
Tôi: ...
"Đây gọi là nữ tính, không biết nói thì ngậm mồm!"
18
Tôi chọn bộ phim tình cảm đang hot gần đây.
Bình thường tôi thích xem phim trinh thám, vì phim tình cảm Trung Quốc thường rất sến.
Nhưng nam chính phim này đẹp trai quá, nên tôi quyết định, dù là cứt cũng phải nếm thử.
Mười lăm phút sau khi phim bắt đầu, tôi tê liệt toàn thân.
Tình tiết thực sự rất nhạt.
Ngay cả mặt nam chính cũng không còn đẹp.
Tôi nhìn sang Tạ Tự bên cạnh, lại gật đầu khẳng định.
Còn không đẹp bằng Tạ Tự.
Đến đoạn cao trào nhất phim: cảnh hôn.
Nói thật, tình tiết không đủ liền thảy cảnh hôn bù vào.
Đáng sợ nhất là, chúng tôi ngồi hàng cuối.
Có thể thấy rõ, một số cặp đôi hàng trước đã hôn nhau.
Tạ Tự như ngồi trên đống lửa.
Anh ấy xấu hổ sờ mũi: "Giữa ban ngày mà hôn hít, đúng là..."
Lời chưa dứt, tôi nghiêng người hôn lên má anh ấy.
Hôn xong, tôi ngồi lại vào ghế như không có chuyện gì.
Tạ Tự đơ người, ngây người nốt nốt câu chưa nói hết: "... tuyệt vời."
Trên đầu anh ấy lại hiện lên dòng bình luận.
[Ahhhh, hôn rồi hôn rồi, mau đứng chụp hình lưu niệm.]
[Hahaha Tạ Tự làm tôi cười chết, ai bảo cảnh hôn này dở, cảnh hôn này tuyệt cú mèo luôn chứ!]
[Nụ hôn ngây thơ quá, nhớ lại nụ hôn đầu ngây ngô của tôi và chồng hồi trẻ.]
[Mấy đứa thể hiện tình cảm thì cút ra ngoài, cảm ơn.]
[Ngây thơ kiểu gì, kể kỹ đi, muốn xem.]
[Cái gì cũng đòi xem chỉ hại các bạn thôi.]
[Tốt quá, là chuyên gia xem phim, chúng ta được cứu rồi.]
Dòng bình luận còn thú vị hơn phim.
Tôi kéo Tạ Tự lén ra khỏi rạp.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com