Chàng Khờ Thuỷ Chung, Mình Cưới Nhau Nha

Chương 6



Tôi nhíu mày: "Tề Cảnh, anh đang giở trò gì?"

 

"Anh chỉ muốn xin lỗi vì hiểu lầm lúc trước." Tề Cảnh cười tươi như hoa, như chưa từng có rạn nứt, "Nam Hy, anh biết em đang giận anh, nhưng ai cũng có lúc mắc sai lầm. Em có thể tha thứ cho sự hiểu lầm bất cẩn của anh không?"

 

Tôi không ngờ anh ta lại trơ trẽn đến mức này, chẳng phải là đi một vòng rồi cuối cùng vẫn thấy tôi dễ lừa nhất sao?

 

Tôi vừa giận vừa buồn cười, bật ra hai chữ: “Thần kinh!"

 

Nói xong, tôi cầm túi xách bỏ đi.

 

Trước khi đi, tôi nói với bạn cùng phòng: "Tiên Tiên, phiền cậu điểm danh hộ tôi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."

 

Lâm Tiên giơ tay ra hiệu OK.

 

Bây giờ đã gần đến giờ vào lớp, hầu hết mọi người đều ở trong phòng học, hành lang vắng tanh.

 

Dù sao cũng chẳng có tâm trạng học, tôi định ra ngoài ăn chút gì đó.

 

Vừa đến góc cầu thang tầng hai, tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào phía bên kia.

 

Vì tò mò, nên tôi rút chân lại, lén đưa mắt nhìn sang.

 

Điều tôi không ngờ tới là, lên đại học rồi mà vẫn còn chuyện bắt nạt học đường.

 

Cô gái đứng đầu rất nổi tiếng trong trường, tên là Ngô Kỳ.

 

Ỷ vào nhà có chút tiền, cô ta kéo bè kết phái, vung tay làm càng, vậy mà cũng có người nịnh bợ.

 

Còn người bị một nhóm cô gái hung hãn vây ở giữa là… Mạnh Tinh Hà?

 

15

 

Ngô Kỳ nhìn Mạnh Tinh Hà từ trên cao, vẻ mặt khinh thường.

 

"Lý Tinh Hà, không có sự cho phép của tôi, sao cậu dám mặc đồ giống tôi?

 

"Với cái vẻ nghèo xác xơ này, chắc chắn cậu mặc đồ giả, bây giờ nếu cởi ra, tôi sẽ tha cho, nếu không..."

 

Giọng điệu đe dọa của cô ta rất rõ ràng.

 

Bộ đồ Mạnh Tinh Hà đang mặc là sản phẩm mới của một thương hiệu gần đây.

 

Sau khi trở về nhà họ Mạnh, mẹ cô đã mua rất nhiều quần áo và mỹ phẩm mới để bù đắp cho cô.

 

Còn bộ đồ Ngô Kỳ đang mặc mới là hàng nhái.

 

Dù không thân với Mạnh Tinh Hà, nhưng người nhà họ Mạnh chúng tôi, sao có thể để bị bắt nạt tùy tiện.

 

Tôi định bước tới, thì Mạnh Tinh Hà, người vốn im lặng, bất ngờ phản kháng.

 

Tay chân cô rất nhanh nhẹn, rõ ràng đã luyện tập qua.

 

Những cô gái này không phải là đối thủ của cô.

 

Chẳng mấy chốc, cả đám nằm la liệt trên đất, ôm bụng rên rỉ.

 

Mạnh Tinh Hà cười lạnh: "Chọc giận tôi, các người… mỗi đứa một cái tát."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lúc này, một chàng trai mặc đồ thể thao sáng màu đột nhiên xuất hiện.

 

Tôi biết cậu ấy, là chủ tịch hội sinh viên trường chúng tôi: Trình Tầm Chi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Với năng lực xuất chúng, gia thế ưu tú và ngoại hình nổi bật, cậu ấy rất nổi tiếng trong trường.

 

Trình Tầm Chi tiến lại gần, nhíu mày nhìn Mạnh Tinh Hà: "Bạn ơi, có phải bạn hơi nóng tính..."

 

Lời còn chưa dứt, Mạnh Tinh Hà không chút do dự đá cho một cước.

 

"Xía vào chuyện người khác, cậu càng đáng… bị đánh."

 

Lúc này, trên đầu Mạnh Tinh Hà xuất hiện dòng bình luận.

 

[Hahaha ngôi sao uy vũ.]

 

[Này này, đợi chút, sao ngôi sao lại đánh nam chính rồi?]

 

[Ôi trời, nam nữ chính đáng lẽ đã phải quen nhau từ lâu, nhưng do tình tiết thay đổi, bây giờ họ vẫn chưa gặp mặt.]

 

[Bé cưng ơi, cậu ấy chỉ muốn nhắc em ở đây có camera, tìm chỗ nào đánh lén thôi, thương nam chính của chúng ta quá.]

 

[Sao lại thế, tôi thấy vui đấy, cuối cùng cũng không phải mô-típ anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích.]

 

Ngô Kỳ khó khăn đứng dậy, tức giận đe dọa: "Lý Tinh Hà, cậu dám đánh tôi, cậu có biết bố tôi là ai không?"

 

Trình Tầm Chi xoa xoa bắp chân bị đá, nhíu mày nói: "Đây là trường học..."

 

Lời còn chưa dứt, lần thứ hai bị ngắt lời.

 

Tôi không nhịn được nữa, đảo mắt, bước tới: "Hừ, vậy cậu có biết em gái cô ấy là ai không?"

 

Như đã nói, nhà Ngô Kỳ chỉ có chút tiền.

 

So với nhà họ Mạnh thì không đáng kể.

 

Ngay cả buổi tiệc nhà họ Mạnh tổ chức tuần trước, cô ta cũng không có tư cách tham dự.

 

Ngô Kỳ rõ ràng biết tôi, mặt cô ta như gặp ma: "Mạnh Nam Hy, cậu quen cô ấy?"

 

"Không đúng, cô ấy họ Lý."

 

Tôi ôm vai Mạnh Tinh Hà: "Xin lỗi, cô ấy đã đổi họ từ lâu, bây giờ, cô ấy tên là Mạnh Tinh Hà."

 

Dòng bình luận càng lúc càng sôi động.

 

[Không thể tin nổi, đây là diễn biến gì thần kỳ vậy?]

 

[Aaaaa!!! Mạnh Nam Hy! Tôi tuyên bố nếu cô cứ như thế này, tôi sẽ tha thứ cho những hành động mất não trước đó của cô.]

 

[Thích quá, hai bé cưng dễ thương quá đi.]

 

[Hỏi nhỏ nè, còn ai nhớ nam chính bị ngắt lời tận hai lần không?]

 

16

 

Kể từ khi tôi xuất hiện, khí thế của Mạnh Tinh Hà yếu hẳn đi.

 

Vì cô ấy cao 1m64, thấp hơn tôi nửa cái đầu, lại bị tôi ôm vai, nên cả người ngoan ngoãn nép vào lòng tôi.

 

"Còn nữa," tôi nheo mắt, chế nhạo, "hàng nhái dù giống đến mấy cũng là nhái, đừng mặc ra ngoài khoe khoang, lại còn bắt người khác cởi đồ thật."

 

Ngô Kỳ vốn thích bắt nạt kẻ yếu.

 

Biết mình sai, cô ta để lại một câu cứng rắn "Các người đợi đấy", rồi dẫn đám đệ tử chuồn mất.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com