"Anh chỉ muốn xin lỗi vì hiểu lầm lúc trước." Tề Cảnh cười tươi như hoa, như chưa từng có rạn nứt, "Nam Hy, anh biết em đang giận anh, nhưng ai cũng có lúc mắc sai lầm. Em có thể tha thứ cho sự hiểu lầm bất cẩn của anh không?"
Tôi không ngờ anh ta lại trơ trẽn đến mức này, chẳng phải là đi một vòng rồi cuối cùng vẫn thấy tôi dễ lừa nhất sao?
Tôi vừa giận vừa buồn cười, bật ra hai chữ: “Thần kinh!"
Nói xong, tôi cầm túi xách bỏ đi.
Trước khi đi, tôi nói với bạn cùng phòng: "Tiên Tiên, phiền cậu điểm danh hộ tôi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."
Lâm Tiên giơ tay ra hiệu OK.
Bây giờ đã gần đến giờ vào lớp, hầu hết mọi người đều ở trong phòng học, hành lang vắng tanh.
Dù sao cũng chẳng có tâm trạng học, tôi định ra ngoài ăn chút gì đó.
Vừa đến góc cầu thang tầng hai, tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào phía bên kia.
Vì tò mò, nên tôi rút chân lại, lén đưa mắt nhìn sang.
Điều tôi không ngờ tới là, lên đại học rồi mà vẫn còn chuyện bắt nạt học đường.
Cô gái đứng đầu rất nổi tiếng trong trường, tên là Ngô Kỳ.
Ỷ vào nhà có chút tiền, cô ta kéo bè kết phái, vung tay làm càng, vậy mà cũng có người nịnh bợ.
Còn người bị một nhóm cô gái hung hãn vây ở giữa là… Mạnh Tinh Hà?
15
Ngô Kỳ nhìn Mạnh Tinh Hà từ trên cao, vẻ mặt khinh thường.
"Lý Tinh Hà, không có sự cho phép của tôi, sao cậu dám mặc đồ giống tôi?