Chàng Khờ Thuỷ Chung, Mình Cưới Nhau Nha
Bố tôi lạnh lùng nói: "Nhà họ Tề quả nhiên cao quý, con gái chúng tôi bị các người coi như món hàng tùy ý lựa chọn!”
"Nam Hy dù không cùng huyết thống, nhưng bao năm qua, nhà họ Mạnh đã xem như con ruột.
"Thế mà các người công khai bẽ mặt chúng tôi, tùy tiện thay đổi hôn ước.
"Chúng tôi không dám trèo cao đâu, mối hôn sự này, không có cũng đành!”
Nhà họ Tề ai nấy đều biến sắc.
Nhưng thấy bố kiên quyết, để không mất mặt hơn, đành cúi đầu xin lỗi, rồi lôi Tề Cảnh đi.
Tề Cảnh không chịu đi, giãy giụa xông lên chất vấn: "Em không thích anh, sao còn cho anh hy vọng?"
Mạnh Tinh Hà nhíu mày: "Hy vọng?"
"Tối mùng 9, khi anh buồn, sao em an ủi anh? Còn đưa xúc xích cho anh nữa?"
Mạnh Tinh Hà im lặng một lát, rồi nói: "Hôm đó anh mặc… áo khoác lông chồn nâu, ngồi xổm… tôi tưởng là chó, định cho ăn."
Tề Cảnh chấn động: "Vậy ánh mắt đa tình em nhìn anh là gì?"
"Chó biến thành người… tôi sốc… một chút." Mạnh Tinh Hà ngây thơ đáp.
Chó con đáng yêu biến thành gã ngốc nước mắt nước mũi giàn giụa, người bị tổn thương rõ ràng là cô ta.
Để không gượng gạo, cô ấy đành đưa luôn xúc xích.
Tận ba tệ luôn đấy.
Người ăn với chó ăn phải khác nhau mới chịu.
Phụt…
Tôi không nhịn được, bật cười.
12
Sau khi nhà họ Tề rời đi, tôi tiễn Tạ Tự ra cổng.
Ra khỏi cửa biệt thự, tôi giơ bàn tay đan ngón lên: "Anh gì ơi, buông tay được rồi đó!"
Tôi đã cố rút tay nhưng Tạ Tự nhất quyết không chịu.
Mồ hôi túa ra, không biết có phải định giặt sạch tay cho tôi không.
Tạ Tự buông tay, ngượng ngùng nói: "Em… sao đột nhiên… cái gì đó...."
"Không phải đã hứa chịu trách nhiệm với anh sao?" Tôi áp sát, thưởng thức vẻ luống cuống hiếm có của anh, "Sao vậy? Tạ thiếu gia ngại rồi à?"
"Làm gì có!" Tạ Tự ho nhẹ, ánh mắt né tránh, "Anh chỉ thấy, mắt em còn cứu được."
Tôi: ... Muốn khen tôi có mắt nhìn người thì nói thẳng đi, còn ở đó nói nhăng nói cuội.
Nếu không có bình luận, tôi đã tưởng anh thực sự ghét tôi.
Nhắc dòng bình luận thì y như rằng như đạn bay tới.
[Chết rồi, bị vợ nắm tay, lại còn đan ngón, chắc cả tuần không rửa tay quá haha.]
[Tối nay dùng tay này chơi Liên Minh, trăm trận trăm thắng luôn.]
[Ừm, Tạ cẩu nhất định sẽ làm được!]
Thấy bình luận, tôi suýt sặc: "Anh đừng mà không chịu rửa tay đấy nhé!"
"Sao em biết..." Bị bắt đúng tim đen, Tạ Tự xấu hổ bỏ tay vào túi, chối đây đẩy, "Không phải! Anh không nghĩ vậy, em đừng có mà vu khống!"
Nói rồi, Tạ Tự chuồn thẳng.
13
Về nhà, bố mẹ và Mạnh Tinh Hà vẫn đợi ở phòng khách.
Mẹ nhìn tôi dè dặt: "Hy Hy..."
Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt họ, cảm thấy hối lỗi vô cùng.
Tối qua ngỗ ngược, chắc họ thức suốt đêm để tìm tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con xin lỗi, trước đây là con không tốt, đã chiếm chỗ của chị suốt bao năm, lẽ ra phải vui khi chị về.”
"Nhưng con lại không vui vì bố mẹ chỉ chú ý đến chị, con không nên như thế."
Tôi thành khẩn xin lỗi.
Mắt mẹ ươn ướt: "Cũng tại bố mẹ, Tinh Hà về cả nhà rất vui, nhưng con vẫn là con của bố mẹ, chúng ta đâu có nói sẽ không nhận con nữa.”
"Dạo này bên ngoài nhiều lời đồn, chúng ta định nhân tiệc tối công bố thân phận Tinh Hà, đồng thời minh oan cho con.”
"Nhưng bố mẹ cứ mãi lo chuẩn bị, lại không nghĩ đến cảm nhận của các con, khiến cả nhà đều không hài lòng.”
"Con có thể tha thứ cho bố mẹ không?"
"Tất nhiên," Tôi gọi tiếng lâu rồi chưa gọi, "Bố, mẹ. Huhu…"
Và...
Tôi ngập ngừng: "Chị hai…”
"Mong chị bỏ qua cho sự ngỗ ngược trước đây của em."
Mạnh Tinh Hà không nói gì.
Tôi nhìn cô ta.
Cái gì thế, sao xung quanh Mạnh Tinh Hà toàn là bong bóng màu hồng?
Dù vẫn vô cảm, nhưng tôi cảm giác hạnh phúc trong mắt cô sắp tràn ra.
Dòng chữ trên đầu tố cáo tất cả.
[Cảm giác Tinh Tinh sắp khóc vì hạnh phúc rồi.]
[Haha, được gọi là chị mà.]
[Tinh Tinh từ nhỏ đã muốn có em gái, ước nguyện thành sự thực rồi, tung hoa tung hoa.]
[Chỉ người cuồng em mới hiểu cảm giác này!]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Cuối cùng! Hai vị thiên kim không đấu đá nữa.]
[Không đấu thì chán, bỏ truyện thôi.]
[Lầu trên, cút khỏi đây ngay lập tức!]
[Cút khỏi Trái Đất.]
[Cút khỏi vũ trụ đi!!!]
……
Gò má Mạnh Tinh Hà ửng hồng: "Ừm, em gái."
Mẹ vui mừng: "Tốt quá, chúng ta mãi là một nhà."
Đang chìm trong cảm động, Mạnh Tinh Hà chần chừ nói.
"Cảm giác như… tiếp theo… chúng ta sẽ… gói bánh chưng."
14
Hôm sau, tôi trở lại trường học.
Mấy người bạn thân vây quanh hỏi thăm.
Tiết này học Nguyên lý Mác, có nhiều lớp học chung.
Vừa đáp lại mọi người, tôi bắt gặp ánh mắt Tề Cảnh ở cửa.
Trước đây anh ta luôn chủ động ngồi cạnh tôi.
Sau chuyện hôm qua, tôi tưởng chúng tôi sẽ như người dưng.
Không ngờ anh ta làm như không có chuyện gì, tự nhiên ngồi xuống.
Tôi nhướng mày nhìn anh ta như đang nhìn thằng ngáo.
Tề Cảnh lấy từ cặp ra bánh bao nhân thịt tôi thích, nịnh nọt: "Nam Hy, đói không? Anh mang đồ ăn sáng cho em này."
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com