Sợ rằng mọi người sẽ quên mất, vào đêm trước lễ trưởng thành, Lương Vân đã gửi thiệp mời điện tử vào nhóm lớp.
Hứa Quân Xương đang chơi game thì tin nhắn bật ra từ phía trên cùng của màn hình. Cậu ta vô tình chạm nhầm vào tin nhắn, trực tiếp mở trang thiệp mời điện tử.
Giai điệu violin du dương làm nhạc nền, trên màn hình lần lượt hiện ra từng tấm ảnh của Lương Vân, từ khi còn quấn tã cho đến tận bây giờ. Cái thiệp mời điện tử này, một khi đã mở ra thì không thể tắt cưỡng chế, thế nên Hứa Quân Xương đành phải xem hết. Đến khi quay lại game, giao diện trò chơi đã chuyển thành màu xám.
Hứa Quân Xương ngao ngán nói: “Không hổ là nhà giàu, tổ chức sinh nhật mà cũng cầu kỳ thế này.”
Giọng nói từ tai nghe vang lên: “Hử? Cậu đang nói gì vậy?”
Trong khi đang thao tác, Chu Tư Lễ vừa hạ được một mạng đối phương, nhân vật trong game đang trở về thành, cậu cầm lấy lon cola, ngửa đầu uống mấy ngụm.
“Cậu quên rồi à? Ngày mai là lễ trưởng thành của Lương Vân đấy. Nghe nói tiệc của nhà giàu đều là kiểu âu phục chỉnh tề, ăn mặc rất sang trọng. Cậu đã mua âu phục hay lễ phục gì chưa?”
Chu Tư Lễ nhíu mày: “…Có cần thiết không? Nhưng nếu cậu thích, cậu cũng có thể mặc.”
“Cậu không mặc à?”
“Thôi đi.”
Hứa Quân Xương cũng chẳng muốn mua riêng một bộ âu phục cho chuyện này. Nhân vật trong game vừa hồi sinh, cậu ta vừa lướt màn hình vừa nói: “Cậu không mặc thì tôi cũng không mặc.”
Sau khi trận đấu kết thúc, Chu Tư Lễ nói không chơi nữa, tiện tay ném điện thoại lên giường, rồi nằm ngửa ra, dùng mu bàn tay che mắt.
Bên phía Hứa Quân Xương mơ hồ nghe ra được giọng điệu khác thường của cậu, chưa thoát khỏi đội mà đã hỏi: “Gần đây cậu bị làm sao vậy? Mấy ngày nay trông cậu có vẻ không có tinh thần.”
“…Rõ ràng lắm à?”
“Rõ ràng chứ. Cậu còn tưởng là mình diễn giỏi à? Tâm trạng của cậu đều hiện hết lên mặt rồi. Nếu mà đóng phim cung đấu, tôi cảm giác cậu sẽ chuyển kiếp ngay từ tập đầu tiên đấy.”
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Nói quá rồi.”
Chu Tư Lễ trở mình, thở dài nặng nề, cuối cùng cũng không kể rõ mọi chuyện, chỉ nói: “Có lẽ gần đây học hành mệt mỏi quá, qua vài ngày nữa chắc sẽ ổn thôi.”
Thực ra, cậu cũng không chắc nên xử lý tình huống hiện tại thế nào.
Hôm trước, sau giờ tan học, Chu Tư Lễ tình cờ gặp Trần Hà Ngữ, còn hỏi cô ấy xem có biết giữa Dương Nhược Triều và Hứa Gia đã từng xảy ra mâu thuẫn gì hay không. Cô ấy ấp úng mãi mới nói ra chuyện sổ vẽ của Hứa Gia bị làm bẩn.
Nhưng Dương Nhược Triều lại luôn im lặng về chuyện này.
Rất nhiều suy đoán và manh mối ẩn giấu cứ va đập trong đầu cậu: bóng lưng dưới ánh trăng, cuốn sổ vẽ, ánh mắt lảng tránh khi trả lời, sự giấu giếm của cô ấy…
Cậu đã không còn biết nên đối diện với cô thế nào nữa.
Thực tế đã chứng minh, không mặc âu phục là một sai lầm.
Hôm sau, khi hai người đến trước cửa khách sạn Kim Gia, nhìn sảnh lớn lộng lẫy trước mắt, Hứa Quân Xương lập tức cảm thấy hối hận sâu sắc. Người ra vào xung quanh toàn là những người có khí chất phi phàm, ăn mặc chỉnh tề. Trong khi đó, hai người bọn họ lại mặc đồ thể thao, trông như mấy cậu trai nhà bên vậy.
Nhưng Chu Tư Lễ thì đỡ hơn nhiều. Dù rằng người đẹp vì lụa, nhưng nhan sắc chính là tất cả. Dù Chu Tư Lễ chỉ mặc một chiếc áo nỉ đen đơn giản, quần rộng thoải mái, nhưng chiều cao 1m85 và khuôn mặt với đường nét cân đối khiến cậu trông sạch sẽ, gọn gàng. So với những người đàn ông mặc âu phục qua lại xung quanh, cậu lại toát lên vẻ khí chất không bị tiền tài vấy bẩn.
Chu Tư Lễ đã đi được mấy bước, người kia vẫn đứng bất động tại chỗ. Cậu quay đầu lại, giục: “Còn đứng ngây ra làm gì? Đi thôi.”
Hứa Quân Xương: “Tôi có chút không muốn vào. Tôi mặc quần đùi thế này, vào đó có vẻ không hợp lắm, hơi mất mặt.”
“Đến tận cửa rồi mà cậu bảo không vào?”
Chu Tư Lễ cười bất lực, không hiểu cậu ta đang nghĩ gì. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu bước tới, nắm lấy tay cậu ta kéo vào trong.
Nhưng 100kg không phải là chuyện mà cậu có thể dễ dàng kéo được. Hứa Quân Xương vẫn đứng yên tại chỗ, nhăn mày nói: “Tôi thấy tự ti.”
“Vứt ngay cái sự tự ti của cậu đi! Nếu sau này cậu mà bước l3n đỉnh cao của giới giải trí, thì cái cảnh nhỏ nhặt này tính là gì chứ.”
Cuối cùng Chu Tư Lễ cũng miễn cưỡng kéo được cậu ta đi.
Hứa Quân Xương có lẽ cũng biết rằng kéo qua kéo lại ngay trước sảnh lớn này là không thích hợp lắm. Cuối cùng, cậu ta cũng miễn cưỡng nhấc chân. Chu Tư Lễ và Hứa Quân Xương cứ thế lảo đảo bước vào. Hứa Quân Xương bước đi như thể không còn hy vọng gì, miệng còn lẩm bẩm: “Tôi hận cậu.”
Ngay cả thang máy ở đây cũng được thiết kế đặc biệt. Qua ô cửa kính trong suốt của thang máy, họ có thể nhìn thấy đài phun nước điêu khắc ở sảnh dần dần lùi xa, nhỏ dần dưới chân họ.
Hai người bước vào phòng tiệc. Đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa sáng rực rỡ, dụng cụ ăn uống tinh xảo, thức ăn được bày biện ngay ngắn. Tấm thảm hoa lệ bắt đầu từ cửa kéo dài đến tận sâu bên trong phòng tiệc.
Hứa Quân Xương cảm thán: “Lương Vân đây là tổ chức lễ trưởng thành hay là đám cưới vậy?”
Chu Tư Lễ liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy chỗ mà lớp họ tập trung. Ánh mắt lướt qua thấy có người nào đó đang không an phận định đi về phía khu vực đồ ăn, cậu duỗi cánh tay dài, chuẩn xác kéo người kia lại: “Đừng vội, đi tập hợp với lớp chúng ta trước đã.”
Lương Vân đã chờ ở đó từ lâu. Cô ta đứng trên cầu thang xoắn lộng lẫy, khoác lên mình chiếc váy dạ hội dây đeo màu hồng, tà váy dài quét đất, trên đó được đính những mảnh sequin hình bướm lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc đen của cô ta đã được uốn cẩn thận, phía sau buộc một chiếc nơ bướm màu hồng.
Trần Hà Ngữ thì đang cẩn thận căn góc chụp ảnh bên cạnh.
“Xong rồi, đẹp tuyệt.”
Lương Vân chậm rãi bước xuống bậc thang, cúi đầu xem lại ảnh chụp.
“Chụp rất đẹp, tớ rất thích.”
“Thật à?!”
Là người chụp ảnh, lời khen này chính là sự khẳng định tuyệt vời nhất. Trần Hà Ngữ vui sướng ra mặt: “Đợi lát nữa tớ gửi ảnh cho cậu nhé.”
“Được.”
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt của Lương Vân vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Trái tim cô ta khẽ rung lên, đáy mắt lập tức ánh lên tia sáng lấp lánh. Cô ta xách váy bước lên phía trước, làm nũng nói: “Tư Lễ, sao cậu đến muộn thế? Lúc nãy tớ ra xem không nhìn thấy cậu, còn tưởng cậu có việc nên không đến chứ.”
Bên cạnh, Hứa Quân Xương lập tức ngừng hành vi tò mò nhìn ngang ngó dọc, quay đầu lại: “Lương Vân, cậu còn nhìn thấy tôi không đấy?”
“Được rồi, tớ hiểu mà. Hôm nay ở cửa ra vào kẹt xe lắm, nghe ba tớ nói là có một tập đoàn lớn tổ chức lễ kỷ niệm ở tầng trên.” Lương Vân hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ mong câu trả lời của Chu Tư Lễ.
“Chúc mừng sinh nhật.” Chu Tư Lễ gãi mũi đầy ngượng ngùng, “Lúc ở cửa có hơi chậm trễ chút, xin lỗi nhé.”
“Cậu ăn tối chưa? Ba tớ lát nữa còn phải phát biểu, chắc phải lâu lắm mới có bữa chính. Hay là tớ dẫn cậu qua khu tráng miệng trước nhé?”
Với trạng thái vô tư, chẳng bận tâm xung quanh của Lương Vân lúc này, Hứa Quân Xương hoàn toàn không có hứng thú làm cái bóng đèn thừa thãi. Cậu ta thức thời nhấc chân định rời đi, nhưng vừa đi ngang qua sau lưng Chu Tư Lễ, góc áo của cậu lại bị kéo chặt.
“Bây giờ tôi chưa đói lắm, có thể đợi, dù sao mọi người cũng chưa ăn.”
Chu Tư Lễ mỉm cười đáp, vẻ mặt trò chuyện với Lương Vân vẫn rất bình tĩnh, nhưng bàn tay phía sau thì cứng đầu kéo chặt lấy góc áo của Hứa Quân Xương.
Hứa Quân Xương bĩu môi, nhận ra tín hiệu cầu cứu từ Chu Tư Lễ, nhưng cậu ấy chẳng có ý định ra tay giúp đỡ. Có một cô gái xinh đẹp như thế bám theo mà còn chưa biết trân trọng à?!
Cậu thẳng thừng gạt tay Chu Tư Lễ ra.
Khi đi ngang qua Trần Hà Ngữ, cô ấy vẫn đang chỉnh sửa ảnh. Thấy Hứa Quân Xương tiến lại gần, cô ấy nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt đầy bí hiểm. Hứa Quân Xương liếc mắt, buột miệng nói: “Lương Vân thích Chu Tư Lễ à?”
Trần Hà Ngữ lập tức kéo cậu ấy lại gần, cảnh giác hạ giọng: “Sao cậu biết? Đừng có nói với ai đấy, nhất là Chu Tư Lễ, nếu không tôi xử cậu.”
Hứa Quân Xương: “…Hả? Vẫn là thầm mến à?”
… Chuyện này có giấu được ai sao?
“Đúng vậy, cậu phải giữ kín miệng đấy.” Trần Hà Ngữ tiếp tục dặn dò.
Hứa Quân Xương im lặng một lúc, cuối cùng bĩu môi, chẳng nói gì thêm, quay người đi tìm Trình Dã. Đi một vòng quanh hội trường vẫn không thấy đâu, cậu bèn gọi điện cho Trình Dã. Người kia nói rằng đang chở bạn gái đi dạo bằng xe máy, lúc nào ăn thì gọi cậu ấy.
Trong tiếng cười của cô gái ở đầu dây bên kia, Hứa Quân Xương bực bội chửi một câu rồi dập máy.
“Cậu còn tặng quà cho tớ nữa à?” Lương Vân kinh ngạc thốt lên.
Chu Tư Lễ gật đầu. Cậu và Hứa Quân Xương đều đã chuẩn bị quà, dù sao đến dự tiệc sinh nhật của người ta mà tay không thì cũng không hay. “Đặt ở quầy tiếp tân rồi, hy vọng cậu thích.”
Tâm trạng của Lương Vân hôm nay rất tốt, không chỉ vì sự xuất hiện của Chu Tư Lễ, mà còn vì hôm nay cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, lại là nhân vật chính của buổi tiệc. Cảm giác được làm trung tâm của mọi sự chú ý khiến cô ta vô cùng thỏa mãn.
Cô ta vô thức muốn nói: “Bất kể cậu tặng gì tớ cũng sẽ thích.” Nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại, chợt nhận ra hôm nay mình đã thể hiện quá rõ ràng.
“Tớ… tớ biết rồi.”
Đúng lúc đó, một phục vụ bước tới, có lẽ là ba cô ta có việc tìm. Lương Vân hiểu ý, quay đầu nói với Chu Tư Lễ: “Chờ tớ nhé.”
Cô ta xách váy rời đi. Chu Tư Lễ tìm một chỗ ngồi xuống, tựa vào lưng ghế, quan sát xung quanh. Có thể thấy ngoài bạn học của Lương Vân, còn có không ít người đến từ trường khác, phần còn lại chắc là họ hàng và đối tác làm ăn.
Người thân và đối tác làm ăn thường có vị trí quan trọng, nên được xếp ngồi ở những bàn phía trước, cơ bản là năm bàn đầu. Còn đám bạn học của họ thì được xếp ngồi ở khu vực phía sau của hội trường.
Dù đã mời cả lớp, nhưng cậu quan sát khắp lượt, vẫn không thấy bóng dáng Hứa Gia đâu.
Chu Tư Lễ cúi đầu, tay xoay xoay ly thủy tinh. Thực ra, đây cũng là điều cậu đã lường trước.
Ngay sau đó, một tràng pháo tay như sóng vỗ bất ngờ vang lên.
Bàn của họ cũng theo đó mà vỗ tay theo.
Bài phát biểu của ba Lương chỉ kéo dài hơn mười phút, chẳng qua là bày tỏ lòng cảm ơn tới tất cả mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô con gái cưng, rồi ôn lại chuyện cũ, kể về việc Lương Vân từ một “củ khoai nhỏ” năm nào đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp như bây giờ.
Trong lúc đó, từng món ăn lần lượt được bưng lên.
Đám bạn trong lớp đã đói suốt hai tiếng đồng hồ, cái bụng bị mấy món tráng miệng lạnh buốt giờ cuối cùng cũng được làm ấm lại. Chẳng đợi đồ ăn dọn đủ, bọn họ đã muốn cầm đũa lên ăn trước. Nhưng Trần Hà Ngữ, với ý thức của một người làm công tác chụp ảnh, vẫn lớn tiếng ngăn cản:
“Chờ món lên đủ rồi ăn cũng không muộn mà! Tớ còn thiếu một tấm nữa cho khung chín ô, làm ơn nhịn chút đi — Hứa Quân Xương, tớ thấy cậu đang lén gắp thức ăn đấy!”
“Cậu muốn gì thì mọi người đều phải chiều theo cậu à?” Hứa Quân Xương vừa nhai thức ăn, vừa phồng má đáp lại.
Chu Tư Lễ ngả người vào lưng ghế, đôi mắt cười cong cong, lúm đồng tiền mờ mờ ẩn hiện trên má. Cậu đưa tay phải nắm hờ thành nắm đấm, đặt lên môi, bờ vai khẽ run lên khi ngắm nhìn trận hỗn chiến trước mắt.
Trình Dã cũng đã đến, còn tiện tay xách theo mấy chai rượu từ khu vực ăn uống, đặt thẳng lên bàn rồi ngồi xuống đầy tự nhiên.
Chu Tư Lễ nhận ra tâm trạng của cậu ta khá tốt, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở: “Hay là cất rượu lại đi, tối nay mọi người đều rất hưng phấn rồi. Nếu lại thêm rượu k1ch thích nữa, lúc đó không biết bữa tiệc sẽ thành ra thế nào. Đặc biệt là Hứa Quân Xương, cậu ta mà say thì có thể đập nát luôn tiệc sinh nhật của Lương Vân đấy.”
Hơn nữa, chai rượu này trông rất đắt tiền.
“Là Lương Vân bảo tôi mang tới đấy, nói là chuẩn bị riêng cho mọi người.” Trình Dã lấy từ trong túi ra một cái mở nắp chai, thành thục mở từng chai một. Những chiếc nút bần lần lượt rơi xuống đất. Cuối cùng, cậu ta tùy tiện ném cái mở nắp, để nó vẽ thành một đường cong giữa không trung. “Đây là tấm lòng của nhân vật chính, cậu sao nỡ từ chối?”
Rót đầy rượu vang vào ly, Trình Dã nâng ly lên cao, chất lỏng đỏ sẫm trong ly xoay vòng nhẹ nhàng. Cậu hô lớn: “Hôm nay không say không về!”
Giọng nói đầy nhiệt huyết lập tức thổi bùng bầu không khí vốn đã sôi động, đẩy nó l3n đỉnh cao của sự bùng nổ.
“Được!”
“Không say không về!”
Ngay cả Hứa Quân Xương đang bận giành thức ăn với Trần Hà Ngữ, cũng tranh thủ rút tay ra, mồm vẫn đầy thức ăn mà hô lớn: “Không say không về!”
Hiện trường đồng thanh hưởng ứng, trông chẳng khác gì cảnh Trình Dã dẫn dắt mọi người trước khi xuống núi khởi nghĩa, cổ vũ tinh thần trong sơn trại. Đã có Hứa Quân Xương đủ làm loạn rồi, giờ lại thêm một tên thủ lĩnh sơn trại nữa, Chu Tư Lễ ngồi bên cạnh lặng lẽ thở dài.
Lúc này, cậu cảm thấy may mắn vì mình hoàn toàn không có hứng thú với rượu.
Chu Tư Lễ cũng từng thử rượu khi còn nhỏ. Khi ấy, vào dịp Tết, trong lúc họp mặt gia đình, cậu đã lén vào nhà kho nếm thử. Khi đó, người lớn đều đang trò chuyện rôm rả trong sân, hoàn toàn không để ý đến việc có một đứa trẻ chạy vào kho, hoặc có để ý thì cũng chẳng quá bận tâm.
Vì cậu là Chu Tư Lễ — đứa trẻ nghe lời và hiểu chuyện nhất trong sân, là đứa trẻ hiếm khi phạm lỗi — tất cả là nhờ sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ của người cha thầy giáo Chu Khánh Thừa. Cùng một độ tuổi, khi những đứa trẻ khác còn đang nghịch ngợm gây chuyện, thì Chu Tư Lễ đã cầm trên tay vô số bằng khen. Vì vậy, mọi người luôn rất yên tâm về cậu.
Chu Tư Lễ đã quên mất lúc đó mình đã nghĩ gì, chỉ nhớ rằng có một luồng xung động mạnh mẽ, không rõ từ đâu, bỗng nhiên trào dâng trong lòng — rất muốn thử một lần.
Chỉ một ngụm thôi, ý nghĩ đó đã khiến cậu bò dậy khỏi giường, lén lấy chìa khóa kho từ túi của bà nội đang say ngủ, rồi nhón chân mở cửa, đóng cửa, và tìm kiếm.
Cuối cùng, cậu tìm thấy một chai bia trong góc. Không biết mở thế nào, cậu trực tiếp đập thẳng miệng chai vào tường.
Chất lỏng màu vàng lạnh buốt chảy ròng ròng từ tay xuống. Cậu mãn nguyện uống một hơi lớn, vì khát nên cậu uống rất nhiều một lúc.
Kết quả là cậu say mờ mịt, nằm lăn ra đất. Ngày hôm sau bị Chu Khánh Thừa tìm thấy, bị đánh một trận nên thân. Cậu ôm tay chịu đựng, không để rơi một giọt nước mắt nào, trong lòng chỉ nghĩ rằng rượu thật khó uống, bị đòn oan rồi.
Uống rượu đồng nghĩa với phạm sai lầm.
Đó là bài học mà ký ức ấy đã để lại.
Vị trí bàn của lớp vốn ở gần cửa ra vào, tiếng cười nói ồn ào tự nhiên không thể tránh khỏi mà vọng ra ngoài.
Tại cửa, từng tốp người của Tập đoàn Dật Phong lần lượt đi ngang qua, nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên trong, không khỏi liếc mắt nhìn vào.
“Ha, tuổi trẻ thật tốt, nhớ năm xưa tôi còn chơi hăng hơn bọn họ đấy.”
Hứa Hạnh nhếch môi cười, vẻ mặt quyến rũ mê hoặc. Hôm nay bà ta đặc biệt diện một chiếc đầm đuôi cá màu tím để tham dự sự kiện, mái tóc dài xoăn bồng bềnh được buộc cao, để lộ bờ vai thon thả và bả vai với đôi cánh bướm gợi cảm, toát lên vẻ đẹp hoang dã đầy sức hút.
Phát hiện người bên cạnh khựng bước, bà ta cúi đầu, tiến sát lại gần, thuận theo ánh mắt của người đó mà nhìn theo: “Sao vậy? Nhìn thấy người quen à?”
Khác hẳn với dáng vẻ trong khuôn viên trường học —
Mái tóc được kẹp gọn ra sau tai bằng một chiếc kẹp bướm nạm đá lấp lánh tinh xảo, không còn cặp kính cản trở tầm nhìn. Ánh sáng giao thoa đổ bóng lên hàng mày và đôi mắt, chiếc váy dài màu đen ôm sát cơ thể được thiết kế theo phong cách cao cấp, phần vạt váy còn lấp lánh những viên đá nhỏ nhạt màu.
Gương mặt hiện rõ nét mềm mại, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự bình tĩnh gần như lạnh lùng. Hai đặc điểm tưởng như đối lập nhưng lại hài hòa một cách tự nhiên trên gương mặt của cô.
Lúc này, cửa chính đang mở, có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh bên trong.
Chu Tư Lễ đang quay lưng về phía cô, cúi người nhặt từng chiếc mở nắp chai rơi trên sàn. Thỉnh thoảng bị mấy người bạn đang say xỉn va vào, cậu cũng không tức giận, chỉ kiên nhẫn đỡ họ ngồi lại vào chỗ, sau đó quay người tiếp tục nhặt nắp chai. Không hề tỏ ra phiền phức.
Ngay sau đó, Lương Vân nắm chặt vạt váy, căng thẳng bước lên, nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tư Lễ. Cậu quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười nói.
“Chỉ là bạn cùng lớp thôi.” Hứa Gia thu lại ánh mắt.
“Bạn cháu đều ở trong đó à?”
Hứa Hạnh chợt hiểu ra, cười lớn: “Cháu trông có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy họ ở đây. Sao, họ không mời cháu à?”
“Ôi chao, cũng hơi thảm đấy. Nhưng không sao, tính cách của cháu vốn đã không hợp để gần gũi với người khác mà.”
Hứa Hạnh cười đến ch ảy nước mắt, vung váy một cái, chỉnh lại tư thế, vừa cười vừa rời đi, hoàn toàn không bận tâm xem Hứa Gia sẽ phản ứng thế nào.