Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 13



Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lý Hân bước lên bục giảng, đặt giáo án xuống, câu đầu tiên cô hỏi là:

“Có ai trong lớp nhà gần bệnh viện Khang Nhân không?”

Lý Hân nhìn quanh một lượt, phát hiện không ai giơ tay.

Theo lý, trong một lớp học, không thể nào không có người nào sống gần bệnh viện Khang Nhân, nhưng bọn họ đều đoán được cô giáo muốn nhờ chuyện gì, nên đã đồng loạt chọn cách im lặng.

Cuối cùng, có người ở hàng ghế cuối giơ tay lên. Cậu con trai hơi ngẩng đầu, ngón tay thon dài sạch sẽ. Lý Hân gật đầu:

“Vậy thì lớp trưởng, sau giờ học đến văn phòng gặp tôi một chút.”

Lương Vân nghe vậy, nghiêng người qua:

“Có thể cô giáo muốn cậu đến bệnh viện thăm Dương Nhược Triều, dù sao cậu ấy đã nghỉ học lâu rồi, ở trường cũng bỏ lỡ không ít bài thi.”

“Chắc là vậy.”

“Tư Lễ, tớ cũng muốn đi, cậu có thể cho tớ đi cùng không?”

Vừa dứt lời, cậu quay đầu nhìn cô ta. Lương Vân rụt ngón tay lại, nhỏ giọng giải thích:

“Dương Nhược Triều vốn là một ‘con nghiện học hành,’ giờ lại xảy ra chuyện này, nghỉ ở bệnh viện lâu như vậy, tâm lý chắc chắn cũng sẽ có vấn đề. Nếu tớ đi cùng, tớ có thể trò chuyện và an ủi cậu ấy.”

Chu Tư Lễ suy nghĩ một lúc, cảm thấy cô ta nói rất có lý. Dương Nhược Triều trong lớp không có nhiều bạn, mà bản thân mình trong mắt cậu ấy lại là đối thủ cạnh tranh. Nếu để Lương Vân đi cùng, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn.

“Ừ, cậu suy nghĩ chu đáo thật.”

Lương Vân nghe vậy, môi nở nụ cười nhẹ, má ửng đỏ:

“Không sao, dù sao Dương Nhược Triều cũng là một phần của lớp chúng ta mà.”

Chu Tư Lễ khẽ gật đầu:

“Vậy tan học gặp nhau ở bệnh viện Khang Nhân nhé.”

Sau giờ học, cậu từ văn phòng bước ra thì chạm mặt Hứa Gia đang đi lấy nước. Ánh nắng rực rỡ, gương mặt thanh tú của cô trông bình thản. Cô dừng bước, ngước mắt lên, như thể rất đỗi bình thường mà hỏi:

“Hôm nay sao không đến phòng thiết bị?”

Cậu cụp mắt, tránh ánh mắt của cô:

“Có người rủ tôi đi chơi bóng, tôi đã đồng ý rồi.”

“Vậy à.”

Thấy cô định rời đi, Chu Tư Lễ gọi cô lại.

Hứa Gia hơi nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng:

“Còn chuyện gì nữa không?”

Cậu khẽ siết ngón tay, cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.

“Nếu không có gì thì tôi đi trước đây.”

Hứa Gia như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười nói:

“Nghe nói cậu sắp đi thăm Dương Nhược Triều, giúp tôi gửi lời hỏi thăm cậu ấy nhé.”

Hứa Quân Xương và Trình Dã dĩ nhiên cũng đoán được Chu Tư Lễ có nhiệm vụ trong người. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, hai người bọn họ liền bày ra bộ dạng “học hành có thể trì hoãn, nhưng đùa giỡn thì không thể lỡ mất.”

Hứa Quân Xương lướt nhanh một bước, chống tay lên bàn Chu Tư Lễ, nhìn cậu thu dọn đồ đạc, giọng nói lười biếng:

“Cậu làm lớp trưởng khác gì trâu ngựa đâu?”

Trình Dã:

“Hứa Quân Xương, đừng cản đường, ngăn Chu ‘bưu tá’ đi giao bài tập.”

Chu Tư Lễ đeo cặp lên vai, vừa đẩy ghế lại vị trí cũ vừa cười nhạt:

“Nói ít một câu không chết được đâu.”

Hứa Quân Xương gọi với theo:

“Tối nay có mùa giải mới, tôi và Trình Dã định chơi hai ván, cậu có tham gia không?”

“Hai người tự chơi đi. Đi đây, tạm biệt.”

Cậu vẫy tay chào, sải bước dài xuống cầu thang.

Hứa Quân Xương nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu:

“Sao cậu ấy trông không vui lắm nhỉ?”

“Cậu ngốc à, giờ tan học tốt lành mà lại bị cô giáo giao việc, đổi lại là cậu, cậu có vui được không?” Trình Dã nói.

Chu Tư Lễ cúi đầu, khẽ đá hòn đá nhỏ dưới chân. Vừa ngẩng đầu, cậu đã thấy Lương Vân đang chờ trong nhà xe.

Lương Vân nắm chặt quai cặp:

“Tớ… tớ chợt nhớ ra là không biết bệnh viện Khang Nhân ở đâu.”

Cuối cùng, cậu dắt xe đạp ra khỏi nhà xe, hai tay nắm lấy ghi-đông, chân dài chống lên sàn, nghiêng đầu nói với cô ta:

“Lên đi.”

Đôi mắt cậu trong veo, thuần khiết, không chút tạp niệm. Cậu thật sự tin lời cô ta, khiến Lương Vân hơi run lên trong lòng, có chút hổ thẹn mà cúi đầu:

“Được.”

Cô ta ngồi nghiêng trên yên xe đạp. Chàng trai có thân hình cao ráo vững chãi, bờ vai rộng rãi cân đối, đón lấy ánh chiều tà, bóng dáng cậu hoàn toàn bao phủ lấy cô ta.

Mặt Lương Vân khẽ ửng đỏ, đột nhiên rất muốn hỏi, ngoài cô ta ra, đã từng có ai ngồi trên chiếc yên sau này chưa?

“Ngồi chắc nhé.”

Chu Tư Lễ đạp chân lên bàn đạp. Từ sau lần Chu Nguyệt bị ngã khỏi yên xe, cậu đã quen nói câu này mỗi khi chở ai đó.

Nghe thấy tiếng “Ừ” nhỏ nhẹ từ phía sau, cậu cúi đầu nhìn thấy bàn tay cô ta đặt lên eo mình, khẽ mím môi, có chút mất tự nhiên.

Khoảng cách từ nhà xe đến cổng trường không xa lắm. Hai người đi ngang qua vài người bạn quen biết, bọn họ lập tức trêu đùa cười cợt.

Chu Tư Lễ ngượng chín mặt suốt cả quãng đường. Đến khi dừng lại ở một cột đèn giao thông, Thịnh Nhược đứng chờ bên cạnh, mắt sáng lên, nụ cười đầy ẩn ý.

Tiếng cười ồn ào mang theo ý trêu ghẹo vang lên bên tai. Chu Tư Lễ khẽ giật giật khóe mắt, môi mím lại, vẻ mặt không vui dần hiện rõ:

“Đừng có trêu bậy trêu bạ, rảnh rỗi quá thì làm thêm hai bài toán đi.”

“À, Hứa Gia, cậu sao lại ở đây?” Lương Vân bỗng kêu lên kinh ngạc.

Chu Tư Lễ theo phản xạ siết chặt tay cầm xe đạp.

Cô đứng ở mép ngoài cùng, cúi thấp đầu, dáng người nhỏ bé, lọt thỏm trong đám đông nên trông càng không bắt mắt. Có vẻ phải mất hai giây cô mới xác định được là Lương Vân đang gọi mình. Cô từ từ ngẩng đầu lên, trước tiên chạm phải ánh mắt của Chu Tư Lễ.

Hứa Gia thản nhiên dời ánh mắt đi:

“Đây là cổng trường.”

Ý là… xuất hiện ở đây thì có gì lạ?

Lương Vân sững lại, không ngờ ngay cả câu chào khách sáo mà cô ấy cũng chẳng thèm đáp.

“Vậy… cậu đang đợi ai à?”

“Ừm.”

Lương Vân hơi ngạc nhiên. Trước giờ trong trường cô chưa từng thấy Hứa Gia chơi thân với ai, không ngờ cô ấy cũng có người để đợi.

Dù cảm nhận rõ thái độ lạnh nhạt của Hứa Gia, nhưng vốn dĩ mục đích của Lương Vân cũng không phải là để bắt chuyện với cô ấy.

Cô ta muốn để mọi người ở đây đều nhìn thấy cảnh này, để họ suy đoán xem cô ta và Chu Tư Lễ có quan hệ đặc biệt gì hay không. Rồi cuối cùng, cô ta sẽ dễ dàng làm cho những lời đồn đại đó trở thành sự thật.

Đèn xanh bật sáng, Chu Tư Lễ quay đầu chào tạm biệt. Trước khi đi, cô chỉ lịch sự khẽ gật đầu, sau đó bình thản thu lại ánh mắt.

Cậu đạp xe đi, cuối cùng cũng rời khỏi chỗ khiến cậu cảm thấy khó xử ấy.

Trên con đường dốc xuống, cơn gió mát buổi chiều thổi tung mái tóc trước trán cậu, nhưng cậu chẳng hề thấy nhẹ nhõm chút nào.

Điều cậu không biết là, sau khi họ đi được một đoạn, Hứa Gia lại khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Đôi mắt trầm lặng của cô vẫn dõi theo bóng lưng họ cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.

Thịnh Nhược đứng bên cạnh tặc lưỡi, nhìn mấy người bạn còn lại:

“Tin không, hai người đó chắc chắn thành đôi đấy.”

“Chứ còn gì nữa! Trước đây trong ảnh tuyên truyền của trường đều là chụp chung hai người họ, đẹp đôi khỏi bàn. Bây giờ vẫn có người ghép cặp hai người họ từ đoạn video kia đấy.”

“Cứ chờ đến lúc tốt nghiệp rồi chính thức công khai trên vòng bạn bè đi.”

“……”

Đến cổng bệnh viện, Lương Vân nói muốn qua đối diện mua một giỏ trái cây, còn Chu Tư Lễ thì đi đến quầy tiếp tân hỏi về phòng bệnh của Dương Nhược Triều.

Biết được phòng của Dương Nhược Triều nằm ở tầng năm, hai người gặp lại nhau trước cửa thang máy.

Hành lang rất yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Dương Nhược Triều bị mảnh vỡ của chậu hoa cứa vào mắt cá chân, phải khâu mấy mũi, tạm thời không thể đi lại, được bác sĩ sắp xếp nằm ở giường gần cửa sổ nhất trong phòng bệnh tập thể. Khi Chu Tư Lễ đến nơi, cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần.

“Dương Nhược Triều, bọn mình đến thăm cậu đây. Vết thương ở chân thế nào rồi, còn đau không?”

Nói thật thì ngoài lần gặp mặt sau khi tan học hôm trước, Lương Vân và Dương Nhược Triều chẳng có nhiều giao tình. Lương Vân vừa xinh đẹp, thành tích lại đứng đầu lớp, đương nhiên chẳng có liên quan gì với một người lúc nào cũng trầm lặng như cậu ấy.

Nhưng vì Chu Tư Lễ có mặt ở đây, mà cô ta lại mang theo tâm thế muốn động viên, nên đành phải tỏ ra thân thiết, gần gũi.

Dương Nhược Triều đã biết trước họ sẽ đến nên cũng không ngạc nhiên. Có lẽ vì đã trải qua ca phẫu thuật khâu vết thương và nằm viện cả tuần nên trông cậu ấy chẳng còn sức sống, cũng không có hứng tiếp chuyện:

“Cứ để bài tập xuống rồi đi đi.”

Lương Vân nhận ra cậu ấy không chào đón bọn họ, bèn cười nhẹ để xoa dịu bầu không khí:

“Đừng thế chứ, tớ mua nhiều trái cây lắm. Bà chủ nói bây giờ đang là mùa đào, ngọt và mềm lắm đấy.”

“Cứ để đó rồi đi đi.”

Cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng và ảm đạm.

Chu Tư Lễ liếc qua chồng sách bài tập bên cạnh giường, giấy đã ố vàng, bìa thì sờn rách, rõ ràng đã được lật xem nhiều lần. Trên đó chi chít những ghi chú bằng bút, cuốn sách còn đang mở, chứng tỏ trước khi bọn họ đến, cậu ấy vẫn đang học bài.

Bên cạnh sách là một chiếc hộp cơm sắt cũ kỹ, lớp sơn bên ngoài đã tróc gần hết, mặt hộp còn có nhiều vết lõm, hẳn là do bị rơi va đập nhiều lần. Bên cạnh đó là túi đựng quần áo, không rõ là lấy từ đâu, trông cũ kỹ và sờn rách, mép túi bạc màu đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu.

Để giữ không khí vui vẻ, Lương Vân lên tiếng:

“Đừng có trông ủ rũ thế chứ. Dương Nhược Triều, cậu thông minh vậy mà, quay lại trường thì chắc chắn sẽ bắt kịp thôi. Tư Lễ, cậu kể cho cậu ấy nghe về mấy hoạt động nhà trường sắp tổ chức để giúp học sinh năm cuối thư giãn đi, vui lắm đấy.”

Nghe đến đây, trên mặt Dương Nhược Triều mới thoáng hiện ra một tia dao động.

Túi đựng giỏ trái cây phát ra tiếng loạt xoạt trong tay Lương Vân. Cô ta lấy ra mấy quả, nói muốn ra ngoài gọt vỏ, để hai người họ nói chuyện riêng với nhau.

Chu Tư Lễ đứng đó cảm thấy lúng túng, bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn thấy bàn chân đang quấn băng trắng của Dương Nhược Triều lộ ra ngoài, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng lại cảm thấy lời an ủi của mình quá nhạt nhẽo, thậm chí có phần mỉa mai.

“Cố gắng nghỉ ngơi đi. Tôi vừa nghe bác sĩ nói rồi, nếu hồi phục tốt thì tuần sau có thể tháo chỉ.”

“Biết rồi.”

Có vẻ như chẳng còn gì để nói, Dương Nhược Triều quay đầu đi, im lặng không nói thêm lời nào.

Chu Tư Lễ ngồi bên giường, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối của cậu ấy, cùng chiếc gáy gầy không mấy trắng trẻo. Câu hỏi đã đè nặng trong lòng cậu từ lâu, có thể hóa giải mọi nghi ngờ, đã đến bên miệng nhưng lại khó khăn vô cùng để thốt ra.

Những giọt nước trên cánh hoa trượt dọc theo gân lá, nhỏ xuống đất.

“Dương Nhược Triều, vài tuần trước cậu và Hứa Gia có xảy ra chuyện gì không? Hôm xảy ra sự cố… đã có chuyện gì xảy ra? Cậu có thể kể cho tôi nghe.”

Nghe vậy, khóe mắt của Dương Nhược Triều rõ ràng giật nhẹ. Cậu ta quay đầu lại, nhìn Chu Tư Lễ thật sâu.

Khi Lương Vân bưng đ ĩa trái cây đã cắt gọn gàng bước vào, bầu không khí trong phòng vẫn vô cùng căng thẳng. Chu Tư Lễ đeo cặp lên lưng, đứng dậy đi về phía cửa.

Lương Vân níu lấy tay áo cậu, khó hiểu:

“Cậu định đi à?”

Chu Tư Lễ cứng đờ gật đầu, trông có vẻ mất tự nhiên:

“Ừm, tôi đi trước đây. Cậu còn muốn nói chuyện với cậu ấy mà, hai người nói chuyện đi.”

Nói xong, cậu lập tức rời đi. Lương Vân vội vàng đặt đ ĩa trái cây xuống, đuổi theo đến cửa thang máy thì phát hiện thang đã đi xuống từ lâu. Kế hoạch cùng Chu Tư Lễ đi bộ về nhà tan thành mây khói, khiến cô ta bực bội dậm chân tại chỗ.

Chu Tư Lễ đi rồi, Lương Vân cũng chẳng còn lý do để ở lại. Cô ta quay về phòng bệnh, Dương Nhược Triều nhìn cô ta, ngập ngừng:

“Cậu…”

Lương Vân mỉm cười, vẻ mặt xa cách nhưng lịch sự:

“Bài tập đã đưa rồi, tớ đi trước đây. Gặp lại ở trường.”

Trên bàn, mấy miếng trái cây đã được cắt sẵn nhanh chóng ngả màu vàng theo thời gian. Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại bàn ở cửa phòng bệnh cuối cùng cũng reo lên.

Dương Nhược Triều chậm rãi ngẩng đầu lên, không dám chần chừ thêm giây nào. Cậu ta cố gắng nhích từng bước một dù chân đau nhói, vịn vào cây nạng, lết từng bước khó nhọc về phía cửa.

Dáng vẻ của cậu ta trông cực kỳ vụng về và buồn cười.

Cậu ta nhấc điện thoại lên, đoạn đường ngắn ngủi đó đã khiến cậu ta tiêu hao không ít sức lực, hơi thở trở nên dồn dập. Trong lòng ngập tràn bất an, cuối cùng cậu ta do dự lên tiếng:

“Hứa Gia, tôi đã làm theo lời cậu rồi. Còn cậu thì sao? Khi nào mới thực hiện lời hứa?”

“Gấp cái gì.”

Giọng nói cách hai tuần mới lại được nghe thấy, vẫn bình thản đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Vừa dứt lời, Dương Nhược Triều đã thấy ba mẹ mình từ ngoài cửa bước nhanh vào. Trên khuôn mặt của họ xuất hiện nụ cười rạng rỡ, điều mà từ sau khi cậu gặp chuyện đến giờ chưa từng có. Mẹ cậu nở nụ cười hiếm hoi, những nếp nhăn trên mặt vì cười mà giãn ra, đôi mắt già nua đục ngầu giờ lại sáng rỡ. Bà hào hứng giơ điện thoại lên khoe:

“Con trai ngoan, vừa có người gọi tới nói sẽ tài trợ cho nhà mình đấy! Bây giờ không cần lo tiền thuốc men của con nữa, thậm chí còn dư ra khá nhiều tiền!”

“Giờ thì tốt rồi, của hồi môn cho chị con cũng có rồi!”

Dương Nhược Triều vẫn đang nắm chặt điện thoại, cả người ngây ra như phỗng.

Giọng nữ trong điện thoại lại vang lên, ngữ điệu chứa đầy vẻ giễu cợt và lạnh lẽo. Cậu ta gần như có thể tưởng tượng ra khóe môi của người ở đầu dây bên kia đang chậm rãi cong lên, khiến sống lưng cậu ta lạnh toát, cảm giác như có luồng khí lạnh từ sau gáy chạy dọc xuống tận xương cụt.

“Đụng vào đồ của người khác thì phải trả giá. Cậu nên thấy may mắn vì cậu ta đã nhận ra điều gì đó, nếu không thì tôi sẽ không chỉ dừng lại ở mức này đâu.”

Dương Nhược Triêu nghiến răng:

“Lúc Chu Tư Lễ rời đi, trông cậu ta có vẻ không hoàn toàn tin lời tôi. Hứa Gia, cậu không sợ bị cậu ấy phát hiện ra sao?”

“Không.”
Cô cười đầy vẻ khiêu khích.
“Tôi còn rất mong chờ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com