Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 15



Lương Vân tranh thủ lúc rảnh, mở điện thoại ra thì nhận được mấy chục tấm ảnh do Trần Hà Ngữ vừa gửi tới — là ảnh cô ấy chụp giúp Lương Vân ở cầu thang xoắn ốc. Lướt qua vài tấm, cô ta không lưu lại tấm nào.

Cô ta mở WeChat, lướt qua mục bạn bè, toàn là những lời chúc mừng sinh nhật gửi cho mình. Lương Vân lần lượt bấm “thích” cho từng bài, kèm theo một bình luận:
“Cảm ơn bạn yêu 💖”

Mười phút trước, Trần Hà Ngữ cũng đăng một bài. Đó là một bài cẩn thận chọn lọc chín bức ảnh, kèm theo một dòng trạng thái chân thành, kể lại từ ngày đầu tiên gặp Lương Vân cho đến những khoảnh khắc gắn bó bên nhau.

Lương Vân lướt qua đại khái, không xem kỹ, rồi giơ tay gõ vài chữ vào phần bình luận:
“Viết nhiều thế, cảm động quá 😢 Hy vọng chúng ta mãi là bạn tốt!”

Sau đó cô ta cất điện thoại, phát hiện Chu Tư Lễ vẫn đang bận rộn, liền bước lên vỗ nhẹ vào vai cậu:
“Cậu đang làm gì thế?”

Đợi cậu quay đầu lại, cô ta mới nhìn thấy trong tay cậu đang cầm đầy nắp chai bằng gỗ sồi, chắc khoảng năm, sáu cái. Lương Vân hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cậu.

Chu Tư Lễ trả lại cô ta ánh mắt thản nhiên, đôi mắt trong veo ẩn sau mái tóc đen lòa xòa, ánh lên vẻ điềm tĩnh. Lương Vân không nhịn được cười:
“Cậu nhặt mấy cái này làm gì? Việc này cứ để phục vụ làm là được rồi.”

Chu Tư Lễ đi đến cạnh bàn, đặt đống nắp chai xuống:
“Bọn họ vừa mới ném lung tung, tôi tiện tay nhặt thôi.”

Lương Vân liếc nhìn đám bạn học đang vui vẻ chơi đùa ở phía xa:
“Hình như họ đang chơi trò gì đó, cậu không tham gia à?”

“Có tham gia,” Chu Tư Lễ ngượng ngùng gãi đầu, “Nhưng thua rồi, bị loại khỏi vòng. Giờ đang đợi ván mới.”

“Hiện tại chỉ có cậu bị loại thôi à?”

“Ừ.”

Lương Vân bật cười thành tiếng, không ngờ cậu ấy lại thẳng thắn như vậy. Ở độ tuổi này, hầu hết các chàng trai đều coi trọng chuyện thắng thua, dù là trong trò chơi hay ở bất cứ lĩnh vực nào, kiểu gì cũng sẽ có một chút tranh đua hiếu thắng.

Thế nhưng, từ khi trở thành bạn học với Chu Tư Lễ, cô ta chưa từng thấy cậu để tâm hay tranh giành điều gì. Dù là thứ hạng thành tích, kết quả cuộc thi hay việc xây dựng các mối quan hệ xã hội, cậu đều không bận lòng.

Đột nhiên, Hứa Quân Xương từ phía sau Chu Tư Lễ nhào tới — chính xác là do chân trái vấp vào chân phải nên ngã chúi về phía trước. Chu Tư Lễ đỡ lấy cậu ta, một luồng mùi rượu nồng nặc lập tức xộc vào mũi khiến cậu nhíu mày:
“Hứa Quân Xương, cậu uống bao nhiêu rồi đấy? Lùi ra ba mét rồi đứng cho vững rồi hẵng nói chuyện với tôi.”

Thật ra Hứa Quân Xương cũng chẳng uống bao nhiêu, chỉ là tự tin quá mức nên mới thành ra như vậy. Cậu ta giơ ly rượu lắc lư trước cằm Chu Tư Lễ, lắp bắp:
“Nghe nói… rượu này đắt lắm đấy, cậu cũng nếm thử đi.”

“Không.” Chu Tư Lễ muốn đẩy cậu ta ra, nhưng lại sợ cậu ta ngã lăn ra đất, đành cố gắng ngửa đầu ra sau để tránh xa ly rượu.

Lúc này, một vài vị khách quan trọng đã lần lượt rời đi. Lương Vân không thể ở lại lâu hơn, chỉ nói chuyện với Chu Tư Lễ vài câu rồi bị bố gọi đi.

Trước khi rời đi, cô ta mỉm cười với Chu Tư Lễ:
“Nếu khát thì qua khu ẩm thực lấy đồ uống nhé.”

Chu Tư Lễ vừa né tránh Hứa Quân Xương vừa hất cằm về phía đó:
“Chỗ bàn trải khăn trắng kia phải không?”

Ở đó có mấy hàng lon nước, bao bì đủ loại màu sắc sặc sỡ. Lương Vân liếc qua rồi đáp:
“Ừ, chắc là nước trái cây.”

“Tớ phải đi tiễn khách trước, lát nữa sẽ quay lại tìm các cậu chơi. Còn chơi tới mấy giờ thì tùy các cậu quyết định, tớ đã sắp xếp tài xế đưa mọi người về nhà rồi.”

Chu Tư Lễ gật đầu:
“Cậu cứ đi đi.”

“Lâu rồi không gặp, giờ Vân Vân ngày càng xinh đẹp hơn rồi đấy.”

Bác Trương giơ tay ngang eo để làm dấu, cười nói:
“Trong ấn tượng của bác, lần trước gặp cháu, cháu còn bé cỡ này thôi.”

Ông quay đầu nhìn sang bố của Lương Vân:
“Nghe nói Vân Vân đang học ở trường Nhất Trung đúng không? Cậu đúng là có phúc, có một cô con gái vừa thông minh, vừa khiến người ta yên tâm như vậy.”

Bố của Lương Vân làm bộ khiêm tốn, nói:
“Đâu có, đâu có, vẫn cần phải nỗ lực gấp đôi mới được.”

Lương Vân đi theo bên cạnh hai người, hỏi điều mà cô ta quan tâm nhất:
“Bác Trương, năm nay bác chuẩn bị quà gì cho cháu vậy?”

Bố của Lương Vân lập tức nhíu mày, ra vẻ giận dữ:
“Con bé này, bác Trương còn đang ở đây mà con chỉ chăm chăm nghĩ đến quà. Chẳng lẽ quà của con lại thiếu được sao?”

“Con chỉ là quan tâm xem bác Trương có tiêu tiền xứng đáng không thôi. Năm ngoái bác tặng con một cái váy xấu đến mức con vẫn chưa dám mặc lần nào, phí cả số tiền mua váy rồi.”

Bác Trương cười ha hả, lắc đầu:
“Vân Vân đúng là vẫn thẳng thắn như ngày nào. Năm nay bác tặng cháu một sợi dây chuyền, yên tâm đi, lần này bác đã hỏi qua ý kiến của mẹ cháu rồi, mẹ cháu cũng thấy đẹp lắm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Bác Trương bỗng chuyển đề tài:
“Bác cũng chuẩn bị quà cho bố cháu nữa.”

Bố của Lương Vân cau mày, tỏ vẻ không hài lòng:
“Trương Hanh, anh còn chuẩn bị quà cho tôi làm gì? Tôi mà cần anh tặng quà chắc?”

Trương Hanh vỗ vai ông:
“Lâu rồi không gặp, tặng anh một món quà cũng là lẽ thường tình thôi. Đó là một loại nước trái cây đặc biệt mà tôi mang về từ nước ngoài. Uống vào không có vị đắng của rượu nhưng lại có thể khiến người ta say như rượu vậy. Lão Lương, tôi đã bảo người ta để ở khu ẩm thực rồi, lát nữa anh nhớ lấy đấy.”

Tại hội trường cách đó một tầng, ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp nơi.

Những tiếng ly thủy tinh va chạm leng keng, hương rượu lan tỏa từ những ly rượu sóng sánh, hòa quyện trong bầu không khí náo nhiệt. Những người khách sang trọng trong trang phục lộng lẫy sải bước, miệng nở nụ cười rạng rỡ, trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp về tương lai của Dật Phong.

Tiếng cười, tiếng đàn và tiếng nói chuyện hòa lẫn vào nhau, tràn ngập khắp hội trường.

Chỉ có một góc là tách biệt hoàn toàn với bầu không khí sôi động đó.

Ở đó rất ít người lui tới. Có lẽ vì ai nấy đều mang theo mục đích riêng khi đến đây, nên vừa vào hội trường, họ đã nhanh chóng đi khắp nơi để nắm bắt mọi cơ hội. Chỉ có cô là nhàn rỗi, ngồi trên chiếc ghế sofa ở một góc khuất.

Nửa tiếng trước, Hứa Hạnh đã để cô lại đây, rồi quay người lao vào vòng xoáy của quyền lực và tham vọng.

Hứa Hạnh đã khởi nghiệp ba lần, ba lần đều thất bại. Tiền của nhà họ Hứa đã bị bà ta tiêu tán gần hết. Nhưng dù vậy, bà ta chưa bao giờ nản chí, trái lại, thất bại càng nhiều, bà ta càng kiên cường hơn. Hứa Gia đoán rằng lần này có lẽ bà ta lại đi tìm một kẻ khờ nào đó để đầu tư cho giấc mộng khởi nghiệp của mình.

“Trong cuộc cạnh tranh khốc liệt của thị trường những năm qua, Dật Phong đã biết tiến biết lùi đúng lúc, vượt qua vô số khó khăn. Tôi rất vinh hạnh được chứng kiến sự lớn mạnh của Dật Phong, và càng biết ơn khi có cơ hội được chia sẻ khoảnh khắc này với mọi người.”

Người phát biểu đứng trên sân khấu, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Không ai trong hội trường dám lơ là, tất cả đều chăm chú lắng nghe.

Ông ta khẽ nhíu mày. Đôi mắt tuy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng không hề vẩn đục, ngược lại sắc bén và thâm sâu. Giọng nói trầm ổn, mang theo khí thế của một người có địa vị cao trong xã hội.

Cách Hứa Gia không xa, có người thì thầm bàn tán:
“Chủ tịch trông vẫn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vẻ gì là đang chịu nỗi đau mất con.”

“Tôi nghe nói, mấy năm trước chủ tịch đã cắt đứt quan hệ cha con với con trai mình, thậm chí còn đuổi thẳng ra khỏi nhà.”

“Tôi cũng nghe nói vậy, nhưng lý do cụ thể thì không rõ. Không biết là chuyện lớn đến mức nào mà khiến ông ấy phải đuổi đứa con trai duy nhất của mình ra khỏi nhà chứ?”

“Nguyên nhân cũng khá phức tạp đấy. Người ta đang yên đang lành làm cậu chủ thì không chịu, lại cứ thích làm ngược ý chủ tịch, đâm đầu vào nghiên cứu khoa học. Chủ tịch đã cắt thẻ của cậu ta mấy năm rồi. Sau đó, cậu ta còn từ chối cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, nhất quyết đòi ở bên một họa sĩ đường phố. Nhà họ Hứa sao có thể chấp nhận để loại người không môn đăng hộ đối đó bước chân vào cửa chứ? Rốt cuộc chuyện càng lúc càng lớn, thù cũ hận mới chất chồng, cuối cùng làm ầm ĩ đến mức không thể giải quyết được.”

Người đàn ông nghe vậy, lắc đầu tiếc nuối:
“Nếu là tôi, tôi đã nghe theo sắp xếp của gia đình rồi. Dù sao cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng cần phải lo lắng gì. Anh xem bây giờ đấy, chết rồi mà cũng chẳng có ai quan tâm.”

Lời vừa dứt, phía sau anh ta bỗng bị hắt đầy rượu vang, lành lạnh thấm tận da thịt.

“Không thấy có người ở đây à? Mắt mọc sau mông rồi chắc?”

Người đàn ông tức giận quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ cô gái mặc váy đen lạ mặt đang dần bước xa, tầm mắt của anh ta đã bị cắt ngang bởi dáng vẻ cúi đầu liên tục xin lỗi của người phục vụ.

“Xin lỗi ngài! Tôi… tôi không cố ý!” Người phục vụ vẻ mặt hoảng loạn, cúi đầu xin lỗi. Chính cậu ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên bị vấp ngã, đến khi nhận ra thì rượu đã bắn tung tóe.

“Bộ đồ này của tôi mới mua đấy, cậu đền nổi không? Đền nổi à?”

Chỗ đó nhanh chóng trở thành một mớ hỗn loạn. May mà chủ tịch đã phát biểu xong từ lâu và rời khỏi hiện trường. Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà kéo tới xem náo nhiệt.

Hứa Gia rời khỏi hội trường, không biết đi đâu, liền dựa vào lan can ở lối vào.

Tâm trạng phiền não và bức bối lan tràn như cỏ dại gặp mưa gió, trong nháy mắt những cành lá rậm rạp đã quấn chặt lấy tim cô, siết chặt đến mức nghẹt thở. Theo phản xạ, cô định sờ vào con dao quân dụng Thụy Sĩ, nhưng rồi chợt nhận ra hôm nay không mang theo.

Mấy kẻ lắm chuyện thật đáng chết.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy Chu Tư Lễ đang được người khác dìu đi ở tầng dưới. Mí mắt cậu rũ xuống, bước đi loạng choạng, sắc mặt đỏ bừng khác hẳn với bình thường. Rõ ràng là đã say đến mất cả tỉnh táo.

Lương Vân đi phía trước, chỉ huy nhân viên phục vụ đưa cậu vào một phòng nghỉ nào đó. Cuối cùng, chỉ có nhân viên phục vụ bước ra, nói vài câu với Lương Vân trước cửa, rồi rời đi. Sau đó, Lương Vân đóng cửa lại và không hề bước ra nữa.

“Hứa Gia, có gì hay ho mà nhìn mãi thế? Mau theo cô đi một chuyến.”

Hứa Hạnh không biết từ đâu xuất hiện, kéo tay cô định đi về một nơi nào đó. Hứa Gia khẽ nhíu mày, nhưng không quay đầu lại.

“Đợi lát nữa vào rồi, ít nói thôi. Nếu phải nói chuyện thì nói mấy câu hợp tai mấy người lớn tuổi là được. Nếu có ai nói gì thì cháu cũng đừng để tâm, cứ tập trung mà ăn cơm cho xong.”

Hứa Hạnh vừa đi phía trước vừa không ngừng dặn dò. Cuối cùng, khi đến trước cửa, bà ta dừng lại, trước khi gõ cửa còn quay đầu lại. Hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy, bà ta đưa tay véo nhẹ má Hứa Gia.

Mùi nước hoa pha trộn đặc biệt theo đó xộc thẳng vào mũi cô.

“Cháu nhíu mày cái gì? Vào rồi thì đừng có bày ra cái bộ mặt lạnh lùng ấy. Tốt nhất là nên tỏ ra mềm mỏng một chút, làm cho bọn họ vừa ý. Hiểu không?”

Hứa Gia hất tay bà ta ra, mặt không chút cảm xúc:
“Biết rồi.”

Hứa Hạnh thầm nghĩ, “Cháu mà biết thì lạ quá đấy.”

Sau đó, bà ta xoay người, ấn tay lên cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy mạnh cửa ra.

Âm thanh nói chuyện trong phòng lập tức im bặt.

Những người ngồi quanh bàn ăn đều đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua người họ.

Người ngồi ở vị trí chủ tọa không hề có phản ứng gì.

“Những người còn lại đều là họ hàng nhà họ Hứa.” Hứa Hạnh khẽ nói, kéo Hứa Gia đến một chỗ ngồi rồi ấn vai cô xuống, bắt cô ngồi xuống. Sau đó, bà ta đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, Cố Tình.

Vừa mới ngồi xuống, bà ta đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của bố mình:
“Lần sau ra ngoài thì khỏi cần quay về nữa.”

Hứa Hạnh thuận miệng đáp lại:
“Biết rồi.”

Hứa Tranh Vinh không hài lòng, cau mày. Mu bàn tay đặt trên bàn bị ai đó nhẹ nhàng ấn xuống. Cố Tình dịu dàng nói:
“Khó khăn lắm mới có một bữa cơm gia đình như thế này.”

Dù đã trải qua hơn sáu mươi năm phong sương, Cố Tình vẫn giữ được vẻ dịu dàng và trang nhã, nét đẹp điềm đạm mà không kém phần quý phái.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên đầy đủ, mọi người lặng lẽ cầm đũa.

Sự xuất hiện của Hứa Gia khiến bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng. Hầu hết mọi người đều ăn xong vội vã rồi kéo con cái rời khỏi bàn. Hứa Hạnh chẳng để tâm, đang ăn dở thì thoáng thấy họ đứng dậy qua khóe mắt, liền vội vàng đặt đũa xuống:
“Bố mẹ, hai người không ăn nữa à?”

Cố Tình dịu dàng giải thích:
“Hôm nay có nhiều việc phải làm, bố con muốn về sớm để nghỉ ngơi.”

“Khoan đã, làm phiền hai người một chút thôi.”

Hứa Hạnh gọi Hứa Gia lại. Cô bước đến, đứng phía sau lưng Hứa Hạnh.

Mấy lời xưng hô tình cảm cô không nói ra nổi, cũng chẳng định gọi, chỉ thản nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh nhìn của họ.

Hứa Hạnh nói:
“Dù hai người không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay con đã dẫn con bé đến đây. Đây là con gái của anh trai con — Hứa Gia. Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ bây giờ hai người vẫn chưa thể buông bỏ sao?”

Lúc nãy khi ở trên bàn ăn, vì áp lực của Hứa Tranh Vinh nên Cố Tình chỉ dám liếc qua vài lần, lại bị người khác che khuất nên không nhìn rõ.

Giờ đây, cô gái đang đứng ngay trước mặt mình. Cố Tình đưa tay che miệng, bàn tay còn lại run rẩy vươn đến vuốt nhẹ lên gò má của Hứa Gia:
“Đúng là con của A Tuấn… Thật là giống… Tranh Vinh, ông nhìn xem…”

“Lần sau đừng đưa nó đến trước mặt tôi.”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng. Hứa Tranh Vinh cắt ngang lời của vợ, phất tay rồi lạnh lùng rời đi, giọng trầm thấp:
“Xui xẻo.”

Mắt Cố Tình đỏ hoe, vội vã đuổi theo:
“Hứa Tranh Vinh!”

Cánh cửa lớn mở ra rồi khép lại. Hứa Hạnh thoáng chốc không biết nên ở lại hay đuổi theo. Bà tức giận quay sang nhìn Hứa Gia vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giận đến mức nghiến răng:
“Vừa nãy cháu không thể nói lấy một câu à? Cháu muốn làm cô tức chết sao!”

Hứa Gia nhẹ nhàng hất mái tóc trước vai, thản nhiên nói:
“Cháu chỉ đứng đây thôi đã đủ xui xẻo rồi, nếu lên tiếng nữa chẳng phải sẽ làm vận may của nhà cô tệ hơn à?”

Hứa Hạnh nghiến răng, cuối cùng chỉ ném lại một câu:
“Lát nữa cháu tự về nhà, khỏi cần đợi cô.”

Sau đó, bà ta nắm chặt mép váy, vội vàng đuổi theo.

Tiếng nhạc trong đại sảnh dần lắng xuống theo dòng người thưa thớt rời đi. Nhân viên phục vụ lặng lẽ dọn dẹp những món ăn thừa trên bàn. Bao nhiêu người đi đi lại lại, nhưng cô vẫn đứng yên giữa đám đông, cho đến khi căn phòng chỉ còn lại mình cô.

Hứa Gia không rời đi ngay mà dựa vào trí nhớ khá tốt của mình, tìm đến căn phòng nghỉ ngơi kia.

Cửa bị khóa.

Một nhân viên phục vụ nhận ra cô là người được Hứa Hạnh dẫn theo, liền cúi người hỏi có cần giúp gì không. Nghe thấy cô thản nhiên nói:
“Mở cửa.”

Nhân viên phục vụ không chút do dự, lập tức lấy thẻ mở cửa ra.

Sau đó, Hứa Gia tự mình đẩy cửa bước vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com