Cảnh Hành

Chương 6



Hôm đó ta đỏ mắt trở về nhà.

Mẫu thân đại khái đã nghe nói chuyện Cố Cảnh Hành rời khỏi phủ, chỉ an ủi vỗ vỗ đầu ta, rồi bảo Huỳnh Thu đi cùng ta về phòng.

Ban đầu không phát hiện Cố Cảnh Hành quan trọng đến nhường nào.

Đến khi hắn rời đi mới phát hiện, dù đi đến đâu cũng có ký ức về hắn.

Hắn cùng ta ăn kẹo hồ lô ven đường, cùng ta mua chiếc trâm đầu tiên.

Cùng ta đi hội hoa đăng, cùng ta bái miếu Nguyệt Lão.

Từng trèo qua tường nhà ta, cũng rất lễ phép đến đưa thiếp mời.

Gánh tiếng xấu thay ta, cũng kể cho ta vô số chuyện cười.

Mẫu thân thấy ta luôn không có tinh thần, dứt khoát cho ta uống một liều thuốc mạnh.

“Cố gia lại muốn đến cầu hôn.

“Tống Hoài Xuyên muốn cưới con.”

Ta chậm rãi quay đầu lại, cuối cùng cũng có chút tinh thần.

“Không phải, Tống Hoài Xuyên hắn có bệnh à.”

Mẫu thân tán đồng gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”

Ta im lặng.

Mẫu thân dừng lại một chút chột dạ nhìn ta một cái.

“Rồi—— Ta bảo mẫu thân hắn ngày mai đến nhà nói chuyện chi tiết.”

Trước khi ta kịp phản ứng, mẫu thân xông ra khỏi cửa.

Ta nhìn Huỳnh Thu bên cạnh với giọng điệu có chút do dự.

“Mẫu thân vừa nói gì vậy?”

Huỳnh Thu từng bước lùi lại.

“Tiểu thư, canh người muốn uống sắp xong rồi, nô tỳ đi bưng.”

Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng ấy nói rất nhanh, “Tiểu thư chắc chắn nghe rõ rồi.”

Ta nhắm mắt lại.

Đều có bệnh.

Thần kinh.

---

Ta không đợi đến ngày Cố bá mẫu lại đến nhà.

Bởi vì trước đó ta đã hẹn Tống Hoài Xuyên.

Hắn ta lười biếng dựa vào lưng ghế.

“Gọi ta ra có chuyện gì?

“Lát nữa ta còn có việc khác, muốn nói gì thì nói nhanh đi.”

Nhìn vẻ mặt không quan tâm của hắn ta, ta nhịn xuống cố gắng giữ cho cảm xúc ổn định.

“Ta nghe mẫu thân nói Cố bá mẫu muốn ngươi cưới ta.

“Ngươi chắc chắn không thích ta, vậy thì đừng phiền phức nữa.

“Dù có cưỡng ép ở bên nhau, cũng chỉ là ghét bỏ lẫn nhau, không đáng.”

Tống Hoài Xuyên ngồi thẳng người, ánh mắt lộ ra một tia không có ý tốt.

“Sao ngươi biết ta không thích ngươi?

“Ta thích ngươi lắm.”

Ta hít sâu một hơi: “Tống Hoài Xuyên, ngươi đừng làm loạn.”

“Ta không làm loạn.” Hắn ta lại trở về vẻ lười biếng ban nãy.

Ta tức giận tột độ, cầm lấy chén trà trên bàn hất về phía hắn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó quay người bỏ đi.

Ra khỏi quán rượu mới hối hận vì sự bốc đồng của mình.

Không có cách nào bù đắp, ta dứt khoát ngồi xổm xuống con hẻm bên cạnh.

Muốn xem Tống Hoài Xuyên có vì thế mà ghi hận ta không.

Lại phát hiện hắn ta đội mái tóc ướt sũng đi ra.

Ta không hiểu, đi theo hắn ta suốt.

Cho đến khi thấy hắn ta dừng lại ở cửa Nam Phong Quán.

Quay đầu nhìn nhìn rồi đi vào.

Ta theo sát, lại bị người ở cửa chặn lại.

Thấy vậy ta từ trong túi tiền lấy mấy đồng bạc vụn nhét vào tay hắn ta, hạ thấp giọng hỏi.

“Vị công tử vừa vào gọi ai vậy?”

Người kia nhanh chóng nhét bạc vào áo: “Gọi Tư Hành.”

Ta nhíu mày, theo hướng hắn ta chỉ tìm đến.

Nằm sát khe cửa, nghe thấy giọng Tống Hoài Xuyên ấm ức.

“Tư Hành, ngươi xem người ta bắt nạt ta này.”

---

Không nghe thấy câu trả lời của Trần Cẩu Đản, một lúc sau lại truyền ra tiếng nhạc.

Ta thu mình vào một bên chờ Tống Hoài Xuyên ra.

Đến tận khi mặt trời ngả về tây, Tống Hoài Xuyên hớn hở rời đi, trước khi Tư Hành đóng cửa, ta xông vào nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Huynh ấy vốn định kinh hô, sau khi thấy ta quay người lại, vẻ mặt kinh ngạc.

“Tần tiểu thư, sao lại là ngươi?”

Ta nuốt nước bọt, do dự hồi lâu vẫn hỏi ra miệng.

“Huynh và Tống Hoài Xuyên có quan hệ gì?”

Trần Cẩu Đản lại lần nữa ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu khẽ nhấp một ngụm.

“Quan hệ như ngươi thấy đấy.

“Hắn là khách, hắn gọi ta thì ta phải hầu hạ hắn.”

Ta xích lại gần làm quen: “Trần ca, huynh biết ta hỏi không phải cái này.”

Mặt huynh ấy hơi đỏ lên: “Chưa từng.”

Ta ngơ ngác: “Chưa từng cái gì?”

Huynh ấy xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn ta: “Ta vẫn còn trong sạch.”

Không khí im lặng một thoáng, ta bật cười.

“Trần ca, ta vẫn là một cô nương đợi gả.

“Ta không phải hỏi cái này.

“Ta muốn hỏi hai người có quan hệ nào khác ngoài cái này không.

“Ví dụ như, huynh có thích hắn không, hoặc hắn có thích huynh không.”

Trần Cẩu Đản lập tức ngẩn người.

Sau đó chậm rãi kể lại.

Lúc rời khỏi Nam Phong Quán, ta lộ vẻ vui mừng.

Cuối cùng ta đã biết vì sao Tống Hoài Xuyên muốn đuổi Cố Cảnh Hành đi.

Cũng biết vì sao Tống Hoài Xuyên muốn cầu cưới ta.

Mỗi bước mỗi xa

Đứng ở cửa, ta lại chắp tay vái lạy căn phòng Trần Cẩu Đản.

Nhân đó cảm ơn huynh ấy đã cho ta cái chủ ý tồi tệ.

Chẳng phải là đính hôn sao, ta đính.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com