Cảnh Hành

Chương 7



Về đến nhà, ta nhìn quanh quất không thấy ai, nhanh nhẹn trèo tường sang nhà bên.

Thư phòng của Tống Hoài Xuyên lay lắt ánh nến, ngoài cửa không có ai canh giữ.

Mỗi bước mỗi xa

Ta bước tới trực tiếp mở cửa, Tống Hoài Xuyên cũng không ngẩng đầu lên.

“Lại có tin tức gì của Cảnh Hành sao?”

Không nghe thấy trả lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn sang, thấy là ta, nhìn chằm chằm ta hồi lâu.

Sau đó đặt bút xuống, hiếm khi nổi lên vui đùa.

“Khách quý đến nhà, có điều thất lễ không nghênh đón từ xa.

“Tần tiểu thư đến thăm vì chuyện gì vậy?”

Nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, ta không hiểu sao có chút sợ sệt.

“Ban ngày là ta không đúng, xin lỗi ngươi.

“Ngươi vừa nói ngươi có tin tức của Cảnh Hành phải không?”

Tống Hoài Xuyên chớp mắt không nói gì, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa tan.

Ta chợt cười.

“Để trao đổi, ta nói cho ngươi một bí mật của Trần Cẩu Đản.”

Người kia bỗng nhiên thu lại ý cười.

Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ung dung thong thả nhìn hắn ta.

Hắn ta nghiến răng: “Coi như ngươi lợi hại.

“Thành giao.”

Trong nửa canh giờ sau đó.

Ta biết được Cố Cảnh Hành hóa ra vẫn chưa đi xa.

Hắn vẫn luôn ở một căn viện nơi rìa ngoại thành.

Phu phụ quản gia đại khái biết giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng bị bại lộ.

Cho nên lần này đi là không định trở về nữa, còn để lại một bức thư nhà.

Cố Cảnh Hành không về căn viện của quản gia, liền một mình tìm một chỗ dừng chân.

Hắn ngàn vạn lần không nên mang theo con bồ câu đó.

Con bồ câu đó thỉnh thoảng được thả ra, sẽ quay về phủ bay lượn một vòng.

Vừa khéo có lần bị Tống Hoài Xuyên bắt gặp, sai người lén lút tìm đến mới có tin tức của Cố Cảnh Hành.

Lần này hắn ta muốn cầu hôn, cũng là muốn chuyện này truyền đến tai Cố Cảnh Hành.

Dù sao vừa mới chọc giận hắn rời đi không lâu, Tống Hoài Xuyên đã hối hận rồi.

Nói đến đây ta đột nhiên hỏi.

“Vì sao ngươi muốn đuổi hắn đi?”

Bị cắt ngang lời, mặt Tống Hoài Xuyên đột nhiên đỏ bừng, ấp úng nói không nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hắng giọng tiếp tục nói.

“Bởi vì ngươi thích Trần Cẩu Đản, cho nên khi nghe thấy biệt danh của hắn là Tư Hành thì hiểu lầm hắn thích Cố Cảnh Hành.

“Nhưng thật ra.

“Chính ngươi mới là người không rõ ràng.

“Là vì Trần ca cảm thấy ngươi là một quân tử, quân tử như ngọc đẹp mới gọi là Tư Hành.

“Đáng đời ngươi không có được tình yêu.”

Đại khái là câu nói này đã châm ngòi.

Tống Hoài Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

“Sao ngươi dám nói vậy?

“Chẳng phải ngươi cũng thế, hôm đó cứ nhất định phải nhắc đến Tư Hành.

“Công lao chọc giận Cố Cảnh Hành bỏ đi có một nửa của ta cũng có một nửa của ngươi đấy.”

Ta nghẹn lời, chuyển chủ đề.

“Vậy hôn sự này có định không!”

Mắt Tống Hoài Xuyên đỏ lên.

“Định! Ai không định thì là tôn tử!”

---

Đương nhiên là hôn sự đó không thành.

Tống Hoài Xuyên đáp ứng ta sẽ truyền tin này cho Cố Cảnh Hành.

Nhưng mãi đến ba ngày trước lễ đính hôn, Cố Cảnh Hành vẫn không hề lay động.

Bất đắc dĩ ta đã để lại tờ giấy cho mẫu thân.

[Bảo Tống Hoài Xuyên đi xử lý, con đi bắt một chàng rể về cho mẫu thân đây.]

Sau đó một mình cưỡi ngựa rời khỏi thành.

Không mang theo Huỳnh Thu, đây là lần thứ tám mươi ba ta lừa nàng ấy rồi.

Nói với nàng ấy ta đi mua bánh ngọt ở phía tây thành, rồi chuồn mất.

Ra khỏi thành ta không trực tiếp đi tìm Cố Cảnh Hành.

Mà cầm theo một nửa tiền tiết kiệm tìm đến ổ thổ phỉ.

Tên trại chủ ở đó là bạn cũ của Trần Cẩu Đản.

Trước khi đến đây, Trần Cẩu Đản đã cho ta một miếng ngọc, nói là vật mà trại chủ kia báo đáp ơn cứu mạng hắn ta để lại.

Ta ném túi tiền về phía đối diện, rồi lấy miếng ngọc ra.

“Mượn mấy người làm chút chuyện.”

Trại chủ nhìn miếng ngọc rồi nhận lấy tiền.

“Cứ tùy ý mà làm.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com