Cảnh Hành

Chương 5



Cố hết sức mở cánh cửa của phủ, người mà ta đang muốn tìm đang đi đi lại lại ở ngoài cửa.

Ta hít một hơi.

“Cố Cảnh Hành.”

Người nọ quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm không còn vẻ nghịch ngợm như trước.

“Tần tiểu thư.”

Lòng ta thắt lại, nhưng vẫn cười bước về phía hắn.

“Tiểu thiếu gia, sao lại xa lạ với ta như vậy?”

Hắn lùi lại một bước.

Thậm chí còn hơi cúi người với ta.

“Ta không còn là tiểu thiếu gia nữa rồi.

“Tống Hoài Xuyên mới phải.

“Sau này Tần tiểu thư đừng gọi nhầm người.”

Dứt lời, người kia quay người bỏ đi.

Bước chân hắn dường như vững vàng, nhưng ta hiểu được sự hoảng loạn trong lòng hắn.

Cũng giống như, ta hiểu hắn đến trước cửa nhà ta.

Chỉ là muốn đích thân nói cho ta chuyện này.

Hắn không muốn ta biết chuyện này từ miệng người khác.

Hắn nghĩ đến chuyện thanh mai trúc mã của bọn ta.

Bây giờ hắn cũng có thể thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.

Dù ở Cố gia nhiều năm như vậy, bá mẫu nhất định sẽ không để hắn quay về chỗ của quản gia nữa.

Hắn cũng không muốn giấu ta.

Trong lòng một trận chua xót, ta hiểu mà không rõ cái cảm xúc đó hình như là đau lòng.

Sau lưng truyền đến giọng mẫu thân xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

“Thừa nhận đi Uyển Uyển, con đối với Cảnh Hành là khác biệt.”

Ta cúi đầu.

Có lẽ vậy.

Ngày mai ta phải đến Cố phủ một chuyến.

Cố Cảnh Hành trước nay luôn tùy hứng, nhìn thấy Tống Hoài Xuyên được bá mẫu yêu thương dỗ dành, không biết có buồn không.

---

Lúc gặp lại Cố bá mẫu, Tống Hoài Xuyên cũng ở đó.

Hắn ta trông không khác xưa là bao, chỉ là khóe miệng luôn ngậm một nụ cười nhàn nhạt.

Thấy ta đến, Cố bá mẫu vội sai người đi tìm Cố Cảnh Hành đến.

“Con đi khuyên thằng bé đi, thằng bé muốn rời phủ, ta nói thế nào thằng bé cũng không nghe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đáp lời, rồi đi theo Tống Hoài Xuyên đến khu vườn nhỏ phía sau Cố phủ.

Đó là nơi xưa kia ba bọn ta cùng nhau đánh cờ uống trà.

Lúc Cố Cảnh Hành đến thì ngồi cách bọn ta hơi xa.

Ngón tay đặt bên người hơi khựng lại, ta theo bản năng nhìn Tống Hoài Xuyên.

Hắn ta dựa vào một bên không biết đang nghĩ gì.

Để hóa giải sự lúng túng, trước tiên ta liền nhắc đến Trần Cẩu Đản.

“Các ngươi có biết biệt danh của hắn ở Nam Phong Quán là gì không?”

Cố Cảnh Hành vẫn cúi đầu, Tống Hoài Xuyên nhìn ta.

“Đó chẳng phải là người trong lòng của ngươi sao?”

“Ta nói bừa thôi.” Ta trợn mắt.

Rồi dừng lại một chút mở miệng, “Hắn tên Tư Hành.”

Cố Cảnh Hành ngẩng đầu liếc ta một cái, ta hứng lên trêu ghẹo.

“Cùng chữ Hành trong tên của ngươi đấy.”

Trong vườn đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi lá xào xạc.

Ta rụt cổ không dám nói nữa, lại đột nhiên nghe thấy giọng Tống Hoài Xuyên nhàn nhạt.

Mỗi bước mỗi xa

“Không phải ngươi muốn rời phủ sao? Sao còn chưa đi?”

Ta ngẩng phắt đầu, thấy Tống Hoài Xuyên chăm chú nhìn Cố Cảnh Hành.

Mà ánh mắt hắn nặng nề, tầm nhìn từ người Tống Hoài Xuyên dời đi rồi lướt qua ta.

Rồi đứng dậy liền đi.

Ta vội vàng đuổi theo hai bước, lại không cẩn thận trượt chân.

Một tiếng kinh hô cũng chỉ đổi lại bước chân Cố Cảnh Hành hơi khựng lại.

Tống Hoài Xuyên ngồi xổm bên cạnh ta, đưa tay ra với ta: “Còn đi được không?”

Ta tránh tay hắn ta đứng dậy, giọng điệu vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

“Tống Hoài Xuyên.

“Ngươi hài lòng chưa?”

Hắn ta hình như không hiểu, ta liền lặp lại lần nữa.

“Đuổi Cố Cảnh Hành đi, ngươi hài lòng chưa?”

Hắn ta vậy mà cũng nổi cơn giận.

“Có Trần Cẩu Đản rồi ngươi còn lo lắng cái gì.”

Ta dậm chân quay người định đuổi theo Cố Cảnh Hành.

Đến cửa Cố phủ chỉ thấy hắn một mình cưỡi ngựa đi xa.

Sau lưng chỉ mang theo một bọc đồ đơn giản và một lồng chim.

Trong đó là con bồ câu mà hắn từng dùng để đưa thư cho ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com