Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 134: Là cô nương nhà ai?



"Cố công tử đâu?"

Ngô Lệ Lệ tức giận chất vấn liên tục, thần sắc mang theo một chút chán ghét.

Vẻ mặt nam tử hiện lên tia nghi hoặc, ánh mắt dừng ở trên người Ngô Lệ Lệ đảo tới đảo lui, chẳng lẽ tiện nhân này nhầm mình thành người khác?

Ngô Lệ Lệ thấy tên nam tử này cả nửa ngày không trả lời, tâm tình càng thêm khó chịu, nhìn về phía hắn ta hô to: " Trương Thanh Phong đồ đáng chết nhà ngươi, ngươi có cái đức hạnh gì còn không biết à, sao cứ giả bộ làm Cố công tử, ngươi cứ chờ bị ném sông đi."

Trương Thanh Phong nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn thấy, vẻ mặt kích động tiến lên, một tay giữ cổ nàng ta, tay kia dùng sức bịt miệng nàng ta lại, giọng điệu không tốt: "Tiện nhân ngươi, có phải muốn gọi người trong thôn tới không? Ngươi không sợ mất mặt, nhưng Trương Thanh Phong ta lại sợ mất mặt với loại người như ngươi đấy."

Ngô Lệ Lệ bị bịt kín miệng đến không thở nổi, nắm tay dùng sức đánh trên mặt nước, hơn nữa tần suất động tác cũng càng ngày càng chậm.

Trương Thanh Phong cau mày, trong lòng cũng âm thầm chột dạ, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta thật sự sẽ bị hắn làm cho nghẹn chết, hắn ta cắn răng, lạnh giọng uy hiếp: "Muốn ta buông ra cũng được, nhưng không được hô to."

Thấy Ngô Lệ Lệ liên tục gật đầu đồng ý, Trương Thanh Phong mới bỏ tay ra.

Vẻ mặt Ngô Lệ Lệ thống khổ, hai tay ôm cổ mình, liên tục thở dốc, đôi lúc còn uống phải nước suối làm cho sặc nước, căn bản nói không ra lời.

Trái lại Trương Thanh Phong, tựa hồ cũng đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, thấy Ngô Lệ Lệ lúc này cũng không dám hô to nữa, mới không giận mà cười nói: "Hay cho ngươi, Ngô Lệ Lệ, ngươi vậy mà dám mơ tưởng đến vị công tử giàu có mới đến ở nhà Phượng Chỉ U kia, ha, cũng không tự xem lại mình xem, cho dù ngươi muốn làm thiếp của ta, ta cũng chẳng thèm, còn chuyện ném sông ý hả, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi là tự mình xuống nước, quần áo cũng là tự mình cởi, ngươi tình nguyện nhưng ta không muốn, quyến rũ ta như vậy, dựa theo quy định của thôn, muốn ném sông cũng là ném ngươi mới đúng."

Ngô Lệ Lệ đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tức giận, chỉ vào mũi Trương Thanh Phong muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến nếu bây giờ nàng ta hô to gọi người trong thôn tới, danh tiết của nàng ta cũng bị huỷ hoại, vì thế nên nàng ta chỉ có thể im lặng yên lặng nhẫn nhịn.

Nhưng khẩu khí thì nàng ta nhất định không thể thua, nhìn Trương Thanh Phong lên tiếng châm biếm: "Trương Thanh Phong ngươi là cái thá gì, một tú tài nghèo kiết xác, siêng ăn lười nằm, cả ngày không làm được việc gì, nhà ngươi đã nghèo thành cái dạng gì rồi, còn ở đây giả bộ thanh cao với ta, ngươi cũng xứng?"

"Ngươi......"

Trương Thanh Phong hiển nhiên đã bị chọc giận, nhưng sau đó lại âm lãnh cười: "Ta là người đọc sách, cũng không chấp nhặt với một cô nương quê mùa như ngươi, lại nói dù ta như thế, chẳng phải ngươi cũng cởi sạch xuống đây rồi sao?"

"Ta...... Ngươi không có việc gì thì đến chỗ này tắm làm gì, ngươi làm bẩn nước suối này, Cố công tử sao còn tắm được nữa?"

Không biết vì sao Trương Thanh Phong bỗng tức giận ngút trời, quăng một cái tát lên mặt Ngô Lệ Lệ, mắng to: "Tiện nhân ngươi, ít ở trước mặt ta nhắc tới Cố công tử kia đi, nếu không phải tại hắn, sao ta có thể bị cấm lên kinh thành dự thi, món nợ này, sớm muộn gì ta cũng bắt hắn phải trả."

Ngô Lệ Lệ vốn định vũ nhục Trương Thanh Phong một phen, sau đó cao ngạo rời đi, nhưng thấy dáng vẻ lửa giận bừng bừng của Trương Thanh Phong vẻ bây giờ, lập tức gạt đi ý niệm này.

Nhưng nàng ta biết biết, nhưng phải giải quyết việc này với Trương Thanh Phong, bằng không nếu để Trương Thanh Phong ham mê hư vinh này trở về thôn, không biết sẽ nói nàng như thế nào đây.

Thật đúng là giống như kẻ câm ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ nhưng không thể nói ra!

Ngô Lệ Lệ che bên mặt bị đánh, chịu đựng không dám nổi giận, thút thít nói: "Làm sao ngươi mới bỏ qua việc này?"

Nghe thấy giọng nói nũng nịu yếu ớt của Ngô Lệ Lệ, rõ ràng là đã chịu thua, Trương Thanh Phong lập tức thấy thoải mái lên không ít.

Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt bỉ ổi lưu luyến dừng trên người Ngô Lệ Lệ, híp híp mắt nói: "Hay là chúng ta làm tiếp chuyện chưa làm xong lúc nãy, xong việc, từ nay về sau ta sẽ ngậm miệng không bao giờ đề cập tới."

Ngô Lệ Lệ nén giận đến thân thể cũng run rẩy theo, tên súc sinh này, thật sự là thèm khát nữ nhân đến điên rồi, cũng không tự nhìn lại bản thân là thứ gì?! Lại còn muốn chơi không nàng ư?! Sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy!

Giờ phút này, toàn thân Ngô Lệ Lệ tức đến tê dại như một bên mặt bị đánh kia, nàng ta phải kìm nén hơn nửa ngày, cơn giận mới xuôi xuống.

Trương Thanh Phong thấy Ngô Lệ Lệ mãi không nói gì, ý cười nơi khóe miệng cũng càng thêm rõ ràng: "Như thế nào, không nói là đồng ý rồi phải không?"

Ngô Lệ Lệ thấy bàn tay bẩn thỉu Trương Thanh Phong vươn về phía mình, vội vàng lui về phía sau, chịu đựng sự ghê tởm cực độ trong lòng liên tục xua tay nói: "Thanh Phong ca ca, tư sắc như muội làm sao có thể lọt vào mắt huynh được, muội sẽ tìm cho huynh một người tốt, chỉ cần huynh đồng ý với muội, không nói chuyện hôm nay của chúng ta nói ra ngoài, ngày sau muội cam đoan nhất định sẽ giúp huynh tiền đồ như gấm."

Trương Thanh Phong bán tín bán nghi nhìn Ngô Lệ Lệ, sắc tâm nổi lên, lại còn có một cô nương tốt hơn? Còn có thể giúp mình tiền đồ như gấm? Vì thế không kìm nổi hỏi:

"Vậy ý ngươi là, ngươi sẽ giới thiệu cho ta một cô nương nhà phú hộ? Ngươi tốt nhất không nên mạnh miệng trước mặt ta, theo ta thấy, với thân phận này của ngươi, làm sao có thể quen biết người như vậy? Ngươi đang lừa ta sao?"

Trong lòng Ngô Lệ Lệ cười lạnh liên tục, chẳng qua thái độ bên ngoài vẫn rất quả quyết, giơ tay lên làm bộ thề thốt: "Sao muội lại lừa huynh chứ, Ngô Lệ Lệ muội hôm nay xin thề thề, nếu muội vì chuyện này mà lừa huynh, sẽ bị ông trời trừng phạt!"

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Thanh Phong, thấy hắn ta đã hơi tin tưởng, liền bồi thêm: "Người này muội không chỉ có quen biết, còn có quan hệ không tồi, nếu huynh lấy được nàng, thì nửa đời sau của huynh không cần lo lắng nữa rồi."

Vừa nghe thấy lời này, Trương Thanh Phong hoàn toàn đã bị thuyết phục, ánh mắt lần nữa đánh giá thân thể mềm mại của Ngô Lệ Lệ, bỗng cảm thấy nữ nhân này cũng không đến nỗi nào.

Hắn ta ho nhẹ một tiếng, ra vẻ cao ngạo nói: "Tiểu nha đầu này, nếu không phải bởi vì ngươi bình thường luôn chanh chua như vậy, ta đã sớm cân nhắc để ngươi làm tiểu thiếp của ta rồi, nếu ngươi đã nói ngươi quen biết cô nương nhà phú hộ, vậy nói cho Thanh Phong ca nghe một chút, với tướng mạo và tài năng như Trương Thanh Phong ta, sẽ không có nữ nhân nào chinh phục không được."

Ngô Lệ Lệ nghe thế trong lòng khinh bỉ một ngàn lần, một tú tài nghèo túng như ngươi còn muốn ta làm tiểu thiếp? Ta khinh! Ngay cả ngươi muốn lấy ta làm chính phi, ta cũng chẳng thèm, thật cho rằng bản thân còn đang ở thời kỳ huy hoàng như lúc ở học đường trước kia sao!

Nàng ta gượng cười ra tiếng, nhìn ánh mắt híp híp của Trương Thanh Phong, đáy lòng tức giận run rẩy, nếu lúc này là ở thôn Liên Hoa nàng ta đã sớm đi lên cho hắn một bạt tai rồi, nhưng lúc này nàng đang ở trong tình thế bất lợi, không thể không gật đầu hùa theo: "Đúng, đúng, Thanh Phong ca ca tuấn tú như vậy, nào có người có thể so sánh được."

Vẻ mặt Trương Thanh Phong đắc ý, tròng mắt đã sắp rơi ở trên người Ngô Lệ Lệ rồi, nếu không vì có cô nương nhà phú hộ đang chờ, hắn ta đã ôm lấy Ngô Lệ Lệ dùng sức phát tiết một phen rồi.

Hắn ta nuốt vài ngụm nước miếng, cố gắng bình tĩnh lên tiếng: "Ta đẹp trai còn cần ngươi nói sao, mau nói xem là cô nương nhà ai."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com