Ngô Lệ Lệ cảm nhận được ánh mắt thèm muốn của tên nam nhân khốn kiếp trước mặt..... Nàng ta vội vàng ngồi thụp xuống, chỉ lộ ra một cái đầu trên mặt nước.
Lúc này nàng ta không dám dấu giếm nữa, sắc mặt kích động nói: "Nàng ta là người của Ngô gia trên trấn, ha ha, chờ lát nữa muội sẽ giới thiệu cho huynh."
Nói xong Ngô Lệ Lệ liền quay đầu vội đi về phía bờ, đến cả đầu cũng rụt lại.
Thật không ngờ hôm nay nàng ta chịu thiệt như vậy, thân thể bị tên khốn kiếp đó hết nhìn lại sờ đã đành, nếu không là nàng nhanh trí, thì phòng tuyến cuối cùng cũng bị hắn ta phá mất.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, thì đã nghe thấy một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Đứng lại."
Ngô Lệ Lệ khựng lại một chút, cười giả lả xoay người: "Thanh Phong ca, còn có chuyện gì sao?"
Trương Thanh Phong tức đỏ mặt, không còn để ý đến hình tượng thư sinh của mình nữa mà giở giọng uy hiếp: "Ngô Lệ Lệ ngươi dám đùa giỡn ta, Ngô lão gia ngoài ba nhi tử ra, thì làm gì có nữ nhi nào, ngươi đã chơi khăm ta, vậy thì chuyện hôm nay ta sẽ về nói cho mọi người trong thôn biết."
Ngô Lệ Lệ nghe vậy liền vội vàng xua tay, vẻ mặt lo lắng mà giải thích: "Thanh Phong ca, muội nào dám lừa huynh, tiểu thiếp của Ngô gia Trịnh Kim Linh không phải là một đại mỹ nhân sao? Cả cái thôn Liên Hoa này ai mà không biết hai người từng có đoạn thời gian qua lại với nhau, hơn nữa...."
"Đủ rồi."
Ngô Lệ Lệ còn chưa nói xong, Trương Thanh Phong đã không chịu nổi mà hét lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngô Lệ Lệ, thấy nàng ta hoảng loạn lại tà ác cười nói: "Ngươi được lắm Ngô Lệ Lệ, còn cả gan giới thiệu cho ta một kẻ tàn hoa bại liễu như vậy, hôm nay ca ca sẽ cho ngươi thấy được sự lợi hại của ta."
Hắn ta nói xong thì bổ nhào về phía Ngô Lệ Lệ.
Từng đợt bọt nước như đánh lên mặt Ngô Lệ Lệ, nàng ta chợt giật mình vội đưa tay ra cản lại, nhưng đã muộn, nàng ta đã bị Trương Thanh Phong ôm chặt trong lòng.
Ngô Lệ Lệ vừa tức giận vừa sợ hãi lên tiếng: "Thanh Phong ca ca mau buông muội ra, thân thể muội không đáng giá như Trịnh Kim Linh, cho dù hôm nay huynh chiếm được thân thể muội thì cuộc sống sau này của chúng ta cũng không thể tốt lên được, nhưng nếu dựa vào tư sắc này của huynh, mê hoặc Trịnh Kim Linh, thì cuộc sống sau này của huynh chẳng phải là một bước lên mây sao!"
Trương Thanh Phong đã chẳng nghe lọt những lời này nữa rồi, bàn tay không an phận, vuốt lên vuốt xuống trên người Ngô Lệ Lệ, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Bớt nói nhảm, hầu hạ ca ca cho tốt rồi nói sau."
Ngô Lệ Lệ căng người phòng thủ, nháy mắt thấy Trương Thanh Phong chạm tới nơi mẫn cảm kia, nàng ta không nhịn được nữa mà mạnh mẽ vung tay cho Trương Thanh Phong một bạt tai.
Trương Thanh Phong bị đánh đến sửng sốt, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngô Lệ Lệ: "Ngươi dám đánh ta."
Lúc này Ngô Lệ Lệ cũng chẳng thèm giả vờ nữa, cứng rắn đáp lại hắn ta: "Ta đánh ngươi đó, cùng lắm thì hôm nay ta với ngươi cá chết lưới rách, nếu hôm nay ngươi cưỡng bức ta, Trương gia các ngươi phải cưới ta vào cửa, đến lúc đó Trương gia các ngươi đừng mong yên ổn với ta, ta sẽ khiến cho cả nhà các người gà bay cho sủa không ngừng."
Nhìn thấy thái độ cứng rắn kiên quyết của Ngô Lệ Lệ, khí thế Trương Thanh Phong ngược lại yếu đi vài phần, nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng mà nói: "Ngô Lệ Lệ ngươi là cái thá gì, ngươi có gì mà đòi bước vào cửa nhà Trương ta?"
Ngô Lệ Lệ không mảy may dao động, dứt khoát vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Trương Thanh Phong, trong lòng hận không thể đào hết phần mộ tổ tiên Trương gia lên.
Nàng ta khoanh tay che ngực, giọng điệu không chút nhượng bộ lên tiếng: "Trương Thanh Phong, ngươi thật cho rằng ta dễ bắt nạt sao, ngươi dám cưỡng bức ta, còn dám không nhận, ngươi cứ thử xem, vừa hay ta còn chưa biết cửa lớn của quan phủ ở đâu."
Trong lòng Trương Thanh Phong lập tức trở nên căng thẳng, làm sao cũng thật không ngờ nha đầu này dám uy hiếp hắn, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nhưng nếu thật sự kinh động quan phủ, thì nhỏ mấy cũng thành lớn chuyện, đến lúc đó hắn sẽ chịu không nổi mất, dù sao hiện tại hắn cũng đang dùng sức với nàng ta.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng hắn ta sao có thể dễ dàng chịu thua, ưỡn ngực ngẩng đầu, ra vẻ cao ngạo nói: "Ngô Lệ Lệ được lắm, còn dám uy hiếp ta, thật đúng là không biết tốt xấu, với tư sắc này của ta, cho dù muốn ngươi, ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, một cô nương đã có tuổi như ngươi, chẳng lẽ đêm đến không nghĩ chuyện nam nữ sao?"
Ngô Lệ Lệ trừng mắt nhìn Trương Thanh Phong, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu tức giận, dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với nàng, thật coi nàng là gì chứ!
Ngô Lệ Lệ không màng đến hắn ta, chỉ lạnh lùng nói: "Trương Thanh Phong ngươi đừng có không biết xấu hổ, đến lời này cũng dám có thể nói ra, bình thường ra vẻ là một chính nhân quân tử, hiện tại ngươi đã chẳng được như xưa nữa rồi! Học không được, làm không xong, nhà ngươi còn nợ trong nợ ngoài như núi, ta khuyên ngươi, vẫn là suy nghĩ kỹ đề nghị của ta, tuy nói Trịnh Kim Linh hiện tại đã không còn trinh nữa, nhưng dù sao bây giờ cuộc sống người ta cũng rất là sung túc, được Ngô lão gia sủng ái, có địa vị ở Ngô gia, nếu ngươi mê hoặc được nàng ta, thì muốn bao nhiêu bạc mà không được."
Trương Thanh Phong tức nghẹn đến đỏ mặt, hắn hiện tại đã nghèo đến mức bị một nữ nhân lôi ra uy hiếp, giờ phút này hắn thật sự muốn bắt lấy Ngô Lệ Lệ chưa xuất các này mạnh mẽ phát tiết một phen, nhưng cuối cùng vẫn do dự.
Hắn ta đắn đo một lúc, vẻ mặt hồ nghi hỏi lại: "Ngươi nói là thật, Trịnh Kim Linh làm sao có thể vẻ vang như vậy, là ngươi tận mắt nhìn thấy?"
Ngô Lệ Lệ thấy Trương Thanh Phong đã dao động, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ hắn ta sẽ không nổi lên ý đồ với nàng nữa.
Nàng ta lấy hết can đảm vênh mặt đắc ý nói: "Đương nhiên, mấy ngày trước lên trấn chơi, ta vừa hay gặp được Trịnh Kim Linh trên đường, ăn mặc thì không nói, phía sau còn có nha hoàn đi theo, miễn bàn có bao nhiêu hãnh diện."
Trong thần sắc Trương Thanh Phong lập tức tràn ngập khát vọng, nhưng trong nháy mắt biến thành kiêng kị: "Trịnh Kim Linh bây giờ đã là nữ nhân của người khác, nếu ta dây dưa với nàng ta, thì không phải toàn bộ người trong thôn sẽ dùng nước bọt nhấn chìm Trương gia ta sao, hơn nữa Linh nhi người ta có tâm tư này hay không ta còn không biết."
Ngô Lệ Lệ nhìn Trương Thanh Phong giả vờ giả vịt, trong lòng buồn nôn cực kỳ, với loại đức hạnh của hắn ta, còn ở chỗ này ra vẻ thanh cao, ở thôn Liên Hoa hắn ta cũng chỉ là một con chuột bên đường, mà còn nghĩ mình hơn người!
Nếu Trương Thanh Phong đã có tà niệm trong đầu rồi, vậy Ngô Lệ Lệ nàng cũng không cần sợ hắn ta dùng sức với mình nữa, vì thế mà không kiên nhẫn đáp: "Trương Thanh Phong, ta nói chứ có phải ngươi đọc sách nhiều đến choáng váng rồi không, xã hội bây giờ ấy à, người ta chỉ chê nghèo chứ không chê kỹ nữ nữa rồi, leo cao đạp thấp, lần trước Trịnh Kim Linh còn nhắc tới ngươi, đối với ngươi vẫn nhớ mãi không quên, cố ý muốn ta chuyển lời, ngươi nên thức thời một chút, chỉ cần ngươi không nói chuyện hôm nay ra, không cản trở ta gả cho lang quân như ý, thì chuyện của ngươi và Trịnh Kim Linh cũng sẽ không ai biết."
Trương Thanh Phong nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt bỡn cợt nhìn thoáng qua Ngô Lệ Lệ, mặt hàng bực này thật đúng là không đáng để hắn xuống tay, nếu sau này hắn phát đạt rồi, muốn dạng người nào mà chẳng được, bây giờ cần gì phải nóng vội.
"Sao trước đây ta không nhìn ra nha đầu ngươi tâm cơ như vậy nhỉ, việc này cứ quyết định vậy, chờ Thanh Phong ca ngươi có quyền có thế rồi, sẽ không quên ngươi."
Ngô Lệ Lệ làm sao nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần không nói chuyện hôm nay nàng ta xuống nước quyến rũ nam nhân nói ra, thì những chuyện khác đều không quan trọng.