Cố Thiên Nhai vừa định lên tiếng đáp lại, nhưng không ngờ Phượng Chỉ U mở lời cắt ngang: "Cố công tử, ngài có vẻ rất nhàn rỗi?"
Cố Thiên Nhai nhíu mày, nhưng không nói gì, vì thế Phượng Chỉ U lại cười hỏi: "Nếu ngài đã không bận việc gì, vậy không bằng giúp chúng tôi một chút?"
Cố Thiên Nhai nhướn mày, ánh mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, chẳng qua là, một lúc sau lại tùy ý đáp: "Được, vừa hay ta cũng muốn trải nghiệm một chút cuộc sống thôn quê, cô nương có việc gì cho ta làm?"
Phượng Chỉ U giống như hoàn toàn không biết Cố Thiên Nhai là thân phận tôn quý cỡ nào, tùy ý chỉ chỉ một đống củi phía sau: "Vậy nhờ Cố công tử bổ hết đống gỗ này nhé."
Cố Thiên Nhai quay đầu lại, nhìn đống củi chết cao như núi, hắn ta hơi nhíu mày, rồi cười ha hả lên tiếng đồng ý: "Được~"
Mà một màn này, đã bị Ngô Lệ Lệ đang lén lút đứng ngoài tường nhìn thấy.
Vẻ mặt nàng ta trở nên âm trầm, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Nàng ta cắn răng, trong lòng âm thầm chửi bởi Phượng Chỉ U, Phượng Chỉ U tiện nhân ngươi! Những nam nhân tốt này tại sao đều vây quanh ngươi, bọn họ đều mù sao!
Cố Thiên Nhai mất một hồi công phu, cuối cùng cũng bổ sạch hết núi gỗ kia, chẳng qua nhìn có chút chật vật, hắn ta không khỏi bật cười: "Tử Thần huynh, ta nghe nói dưới chân núi có suối nước nóng, có muốn đi ngâm mình không?"
Túc Tử Thần vẫn lạnh lùng như nước: "Không đi."
Cố Thiên Nhai nhướn mày, cũng đoán được hắn sẽ nói như vậy, vì thế cũng không để ý tới hắn nữa, cầm lấy một kiện y phục khô ráo, đi về hướng chân núi.
Ngô Lệ Lệ trốn bên ngoài, thấy có người đi ra, vội vàng trốn đi, mắt thấy Cố Thiên Nhai đã đi xa, nàng ta lại chạy nhanh theo một phương hướng khác.
Trái tim Ngô Lệ Lệ đập loạn không ngừng, không biết là đang nghĩ đến điều gì mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh.
Không được, nàng phải nhanh lên, nhất định phải nhanh!
Trong lòng Ngô Lệ Lệ mừng thầm, Cố công tử đi tắm, đây không phải có cơ hội cho nàng hay sao!
Đây thật đúng là ông trời giúp nàng ta, ngẫm lại thật đúng là không ngờ nàng ta cũng có ngày hôm nay, nếu thân thể của nàng ta bị Cố công tử nhìn hết, đến lúc đó, Cố công tử muốn không nhận cũng không được rồi.
Nàng ta vừa nghĩ ngợi bay bổng vừa chạy theo con đường nhỏ dẫn đến suối nước nóng, nhưng lúc nàng ta đến nơi, vẫn là chậm một bước.
Nàng đỏ mặt nhìn nam tử đang đưa lưng về phía nàng, ngâm mình trong nước, vừa nghĩ tới hình ảnh tiến vào trong nước, thân thể của nàng ta không tự chủ mà run lên.
Ngô Lệ Lệ nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn không còn người khác, nàng ta không suy nghĩ gì nữa mà cởi bỏ từng kiện y phục trên người ra, làn da trắng nõn trong nháy mắt lộ ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Lệ Lệ ngượng ngùng mà đỏ lên như quả táo chín, vừa nghĩ tới hạnh phúc sau này, liền lập tức xuống nước.
Trong lòng mừng thầm, Cố công tử, ta tới đây.
Nàng ta chậm rãi tới gần nam tử trong nước.
Nam tử nào đó bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vừa muốn quay đầu lại, đã bị Ngô Lệ Lệ ôm chầm lấy từ phía sau.
Thân thể nam tử cứng đờ.
Ngô Lệ Lệ thẹn thùng, nũng nịu lên tiếng: "Công tử, một mình tắm rửa thật không thú vị a, không bằng để ta hầu hạ ngài, được không?"
Thanh âm nũng nịu này làm cho nam tử nào đó không đoán ra được nữ nhân này là ai, thân thể hơi run lên, hắn không quay đầu lại, cũng không mở miệng nói chuyện, đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc nữ nhân này là ai.
Ngô Lệ Lệ thấy nam tử không kháng cự, trong lòng mừng thầm một trận, không lên tiếng chính là chấp nhận.
Theo đó động tác của nàng ta cũng càng ngày càng lớn mật.
Hai tay tinh tế chậm rãi di chuyển trên người nam tử, mềm mại như nước: "Công tử, trong lòng ngươi có ta không."
Dục vọng của nam tử đã sớm bị gợi lên, nhẹ nhàng gật đầu không lên tiếng.
Giờ phút này tâm tư của Ngô Lệ Lệ như bị hòa tan vào trong nước: "Công tử...... Vì sao không xoay người thẳng thắn nhìn ta."
Nam tử nhiệt huyết phun trào, nhưng chung quy vẫn không đoán ra nữ nhân này là ai.
Hắn ta chịu đựng rung động trong thân thể, hắng giọng nói: "Như thế này rất tốt."
Nghe thấy thanh âm khàn khàn này, Ngô Lệ Lệ có chút hồ nghi: "Công tử, sao giọng của ngài khác thế?"
Nam tử ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêm mặt đáp: "Gần đây cổ họng không thoải mái."
Ngô Lệ Lệ nghe vậy cũng không có suy nghĩ nhiều, trong lòng âm thầm vui mừng, thật sự là không nhìn lầm người, cho dù ngài ấy là chính nhân quân tử, nhưng nàng đã chủ động như vậy, còn có thể bình tĩnh được sao.
Ngô Lệ Lệ ôm lấy hắn, thẹn thùng nói: "Công tử, chuyện này nếu đã là ngươi tình ta nguyện, vậy tại sao còn đưa lưng về phía ta như thế, có phải không muốn không chịu trách nhiệm với ta không đó?"
Nam tử bỗng như bừng tỉnh, cái giọng nói này...... Không phải Ngô Lệ Lệ sao? Tiểu tiện nhân này, muốn nam nhân đến điên rồi sao?
Hắn ta vòng hai tay ra sau, sờ soạng trên người Ngô Lệ Lệ, mập mờ nói: "Như thế nào?"
Thân thể Ngô Lệ Lệ khẽ hít vào một hơi, sau đó là cảm giác tê dại truyền khắp người, thậm chí nhịn không được run rẩy, nhưng là trong lòng nàng ta dâng lên một cỗ vui mừng, Cố công tử này dĩ nhiên..., về sau...... càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy hưng phấn.
Ngô Lệ Lệ nhìn sau lưng nam tử, đáy lòng sung sướng đến nói không nên lời, nàng ta lớn mật bắt lấy tay nam nhân: "Công tử, ngươi thật xấu, có phải là định ăn xong người ta còn không muốn chịu trách nhiệm, người ta còn chưa xuất giá đó, ngài đã sờ hết người ta rồi, nếu ngài không chịu trách nhiệm, thì làm gì có nam nhân nào dám cưới ta nữa chứ."
Nam tử nào đó lập tức trợn mắt, lạnh lùng nói: "Hừ, ta là nhân vật như thế nào, sao có thể so sánh với thường dân các ngươi."
Trong lòng Ngô Lệ Lệ hoảng loạn, đây lẽ nào là không muốn chịu trách nhiệm sao!
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta thầm cười lạnh, có chịu trách nhiệm hay không đây cũng không phải do ngài định đoạt, đến lúc đó cho dù nàng náo loạn đến chết, cũng bắt ngài phải đồng ý mối hôn sự này.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng ta liền dùng thanh âm nũng nịu nhõng nhẽo nói: "Lấy thân phận cùng tài mạo như công tử, trên đời này không có nữ nhân nào có thể kháng cự được, cho dù là không chịu trách nhiệm, cũng sẽ có một hàng nữ nhân mong chờ được chui vào trong lòng ngài đó."
Lúc này, người nam tử đã lâng lâng: "Cái này là tự nhiên, lời này của ngươi, là đồng ý sao."
Trong lòng Ngô Lệ Lệ tuy có chút không được tự nhiên, nhưng đã đến thời điểm mấu chốt này rồi, nàng ta sao có thể can tâm lùi bước, sau này ấy à, có chịu trách nhiệm hay không thì không phải do ngài nói là được.
Ngô Lệ Lệ cười nhạt, ngượng ngùng đáp: "Cả đời này, nếu ta có thể để hầu hạ công tử một lần, cũng là vinh hạnh của ta, sau lần này, nếu công tử thấy ta hầu hạ ngài thoải mái, vậy thì cho ta một danh phận, để ngày sau, mỗi ngày ta đều hầu hạ công tử."
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu mềm mại này, người nam tử rốt cuộc không kìm chế được nữa, trực tiếp xoay người, hung hăng ôm lấy Ngô Lệ Lệ.
Ngô Lệ Lệ thất thần, cằm dán vào bả vai nam tử, hiển nhiên là không nhìn thấy tướng mạo nam tử nào đó.
Thấy hắn ta không chịu nổi sắc đẹp của mình, trong lòng Ngô Lệ Lệ mừng rỡ không thôi: "Công tử không cần gấp gáp như vậy, chỉ cần ngài nguyện ý, ta lúc nào cũng có thể hầu hạ ngài mà."
Hiện tại người nam tử này đâu còn quản những thứ này, khí huyết đã bị Ngô Lệ Lệ khơi mào nào có kiềm lại được nữa, sau đó là đôi môi hướng đến trên người Ngô Lệ Lệ.
Mà Ngô Lệ Lệ cũng giống như bị gây mê: "Công tử, ngài thật xấu a."
Chẳng qua là nàng ta nói xong nàng thì nhắm hai mắt lại, cũng không có ý ngăn cản.
Nam tử không hề để ý, hôn lên môi Ngô Lệ Lệ.
Ngô Lệ Lệ lập tức mừng rỡ như điên, rốt cục, nàng ta đã đạt được thứ mình muốn! Sau đó, nàng ta chậm rãi mở hai mắt, nàng ta muốn nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Cố công tử.
Nhưng mà, khi nàng mở mắt ra, sắc mặt lập tức đại biến, không chút nghĩ ngợi đẩy nam tử trước mắt ra, hai tay ôm lấy ngực, lớn tiếng chất vấn: "Sao lại là ngươi?!"