Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 9



Ta nhắm mắt, lười để ý đến người phụ thân tính trẻ con này.

….

Ngủ no nê, ta mở mắt ra, không biết từ lúc nào, Lê Cẩn đã kéo một cái ghế xích đu khác đến, ngồi cạnh ta nhìn chằm chằm.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Lê Cẩn ôm Nếp, nhẹ nhàng vuốt ve: 

“Phụ thân nàng nói từ nay ta có thể tự do ra vào nhà nàng, để chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm.”

Ta bật dậy, chống nạnh: 

“Phụ thân ruột à, người cũng thật giỏi a, chờ ta ở đây cơ đấy!” 

Nhưng vừa đứng dậy quá nhanh, đầu ta choáng váng, lại phải yếu ớt ngồi bệt về ghế xích đu.

Lê Cẩn đưa ta một ly trà: 

“An Niệm, hiện giờ mọi chuyện đã ổn định, nàng còn sợ điều gì nữa?”

Ta nhận lấy ly trà, lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Lê Cẩn dựa vào ghế xích đu, cùng ta lắng nghe tiếng mưa, một lúc lâu mới lên tiếng: 

“Không sao, bản vương thân thể cường tráng, có thừa thời gian để chờ nàng.”

Quả nhiên Lê Cẩn nói được làm được. 

Từ ngày đó, ngày nào xong triều sớm, hắn cũng đến viện của ta, còn mang cả tấu chương đến đây.

Ta chán chường nhìn hắn phê duyệt tấu chương, suy nghĩ một lúc: 

“Ngươi đưa ta ra ngoài chơi đi.”

Lê Cẩn nhướng mày, ngạc nhiên nhìn ta: 

“Hôm nay có hứng thú sao?”

Ta gật đầu: 

“Hôm qua ngươi mang về món anh đào chiên ở Đăng Doanh Lâu ngon quá, ta còn muốn ăn nữa.”

Lê Cẩn đặt bút xuống: 

“Đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ngẩn người: 

“Đi ngay bây giờ sao?”

Lê Cẩn gật đầu: 

“Chẳng lẽ phải đợi nàng tắm rửa xông hương xong mới đi?”

Lê Cẩn dẫn ta ngồi vào nhã gian của Đăng Doanh Lâu, như đã quen thuộc lối đi. Ta nghe tiểu nhị đọc tên các món, liên tiếp gọi mấy món muốn ăn. Nhưng chưa kịp gọi xong, một giọng nói quen thuộc vang lên, đẩy cửa bước vào.

“A Cẩn ca ca.”

Ta trừng mắt với Lê Cẩn một cái thật to, tiếp tục gọi món.

Lê Cẩn nhìn Trần Lịch đứng bên cạnh bàn, lạnh giọng:

“Xem lại cách nói chuyện đi. Nếu chưa học được cách nói chuyện tử tế, thì lại bị cấm túc nửa năm nữa. Học được thì ra ngoài, không thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”

Trần Lịch không tình nguyện gọi một tiếng: 

“Vương gia.”

Lê Cẩn “ừm” một tiếng, mặt không cảm xúc rót trà cho ta: 

“Không có việc gì thì ra ngoài.”

Trần Lịch trừng mắt nhìn ta, cười khẩy một tiếng: 

“Quả nhiên là do đồ hồ ly tinh như ngươi quyến rũ đến mức vương gia từ bỏ cả ngôi vị hoàng đế.”

“Trần Lịch!” 

Lê Cẩn quát lên một tiếng.

Ta nghiêng đầu nhìn Trần Lịch, nói: 

“Hắn có làm hoàng đế hay không là chuyện của hắn. Cũng giống như việc hắn ngồi đây ăn cùng ta, cũng là việc của hắn. Ngươi muốn hắn cưới ngươi? Vậy ngươi hỏi Lê Cẩn xem, hắn có muốn không?”

Ta đẩy ly trà về phía Lê Cẩn, hắn lại rót thêm một ly cho ta.

“Một số giấc mơ mơ giữa ban ngày, nên tỉnh lại được rồi đấy.” 

Ta uống cạn ly trà, mỉm cười nhìn Trần Lịch.

“Trần Lịch, nếu còn nói chuyện không biết chừng mực như vậy, thì quay về Trần phủ của ngươi đi.” 

Lê Cẩn trầm giọng: 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com