Ta nhìn gương mặt đầy râu của Lê Cẩn, chậm rãi nở nụ cười, đưa cổ mình lên trước một chút. Cảm giác ấm nóng truyền đến trên da, ta nói:
“Lê Cẩn, nếu ngươi dám chết, ta cũng sẽ c.h.ế.t trước mặt ngươi. Ngươi quên mẫu phi của ngươi rồi sao? Nương nương ôn nhu như nước, trước khi c.h.ế.t đã bảo ngươi phải sống thật tốt. Ta không muốn sống sót mà phải gánh lấy mạng của ngươi, cũng không muốn ngươi vì ta mà trả giá bằng sinh mạng.”
Ta cố kìm tiếng khóc, nói:
“Lê Cẩn, ta chỉ cần ngươi nói một câu, ngươi có thật lòng yêu ta không?”
“A Niệm, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu mình nàng. Từ lần đầu gặp nàng trên con phố dài, ta đã yêu nàng.”
Ta bật cười.
Vì lần gặp nhau trên phố dài là chuyện của kiếp trước.
Ta vừa định lao mình vào lưỡi d.a.o của hoàng đế, bên má trái bỗng đau nhói.
Máu ấm nóng văng lên mặt ta, ta quay đầu nhìn, thấy một mũi tên xuyên qua đầu hoàng đế.
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị Lê Cẩn ôm chặt vào lòng. Ta vừa đ.ấ.m đá lung tung trên người hắn, vừa hét:
“Sao ngươi đến muộn thế này? Ngươi bị ngốc hả, sao có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng ta?”
Lê Cẩn nắm lấy tay ta:
“Là ta sai, là ta sai. Ta không ngờ hoàng đế lại đi Giang Nam bắt nàng.”
“Chính là lỗi của ngươi! Nếu không phải biểu muội ngươi nói với hoàng đế rằng ta là người quan trọng nhất của ngươi, hắn đã không bắt ta!”
Ta khóc lóc thảm thiết, Lê Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng ta:
“Nàng ta nói cũng không sai. Nàng đúng là người quan trọng nhất đối với ta.”
Ta tiếp tục gào lên:
“Ta ghét nhất cái gì mà biểu ca, biểu muội!”
“Không có biểu muội nào cả, chỉ có nàng. A Niệm, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Kiếp trước khi ta trở về phủ, chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh giá của nàng. Ta đã tìm một đạo sĩ, dùng mạng mình để đổi lấy cơ hội làm lại từ đầu. Ta thề, dù là bao năm, dù là kiếp trước hay kiếp này, ta đều sẽ bên cạnh nàng.”
Ta nghe mà chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác hỏi:
“Tại sao?”
“A Niệm, một lời đã định, ngàn núi chẳng ngăn. Ta đã hứa sẽ luôn bên cạnh nành, ta nói được làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bật khóc nức nở, tiếng khóc càng lớn:
“Ngươi ngốc quá, trên đời này làm gì có chuyện đáng để ngươi đổi mạng chứ!”
“Nàng đáng giá, A Niệm. Nàng luôn đáng giá.”
———————
Ta nằm trên ghế xích đu dưới mái hiên, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa rơi.
Kể từ ngày biến loạn trong cung, Lê Cẩn đưa ta về nhà, ta chỉ quanh quẩn trong viện, không muốn nhúc nhích. Lê Cẩn cách vài ngày lại tới, ta cách vài ngày lại lắc đầu từ chối.
Trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng rất hữu ích.
Phụ thân lê từng bước chân, đá vào ghế xích đu của ta một cái.
“An Niệm, Vinh Vương lại tới cầu thân rồi.”
Phụ thân đẩy ta một cái:
“Không đúng, bây giờ là Nhiếp Chính Vương rồi.”
Lê Cẩn không chịu đăng cơ xưng đế, mà tìm con trai bảy tuổi của tiên hoàng lên làm hoàng đế, còn hắn làm Nhiếp Chính Vương.
“An Niệm, đây đã là lần thứ hai mươi sáu hắn đến cầu thân con rồi đấy.”
Ta mở mắt nhìn phụ thân:
“Đừng lo, phụ thân, hắn dù có làm hoàng đế cũng không thể cưỡng ép cưới gả được đâu.”
Phụ thân ôm đầu:
“Con gái, con nói xem, Nhiếp Chính Vương liệu có nổi giận mà xử lý cả nhà chúng ta luôn không?”
Ta nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi:
“Phụ thân yên tâm, nếu có xử lý, cũng là xử lý người trước.”
Phụ thân tức giận đá thêm một cái vào ghế xích đu của ta:
“Được lắm, An Niệm, con vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa!”