Cam Tâm Tình Nguyện “Hôn ước với nhà Lữ ở Tây Bắc của ngươi sắp đến ngày rồi, về nhà chuẩn bị đi.”
Trần Lịch bị người của Lê Cẩn kéo ra khỏi nhã gian, trên đường không ngừng mắng chửi.
Lê Cẩn nhìn ta:
“An Niệm, Trần Lịch là đích nữ nhà họ Trần, cũng là cháu của mẫu phi ta, ta không có cách nào.”
Ta ngắt lời hắn:
“Gả xa đến Tây Bắc còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c nàng ta. Hơn nữa, chuyện cũ đã qua rồi.”
Trong lòng ta trào lên những ý nghĩ xấu xa, chờ xem nàng ta có sống nổi để đến được Tây Bắc không.
Lê Cẩn nhìn ta rất lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười. Đôi mắt hắn sáng trong, giữa chân mày tràn đầy vẻ vui sướng.
Khi từ Đăng Doanh Lâu trở về, từ đầu ngõ ta đã thấy phụ thân đang đi đi lại lại ở góc hẻm.
Ta nhảy nhót chạy tới bên phụ thân, lớn tiếng hỏi:
“Phụ thân, người đang đợi con sao?”
Phụ thân nhìn thấy ta, nắm lấy tay ta, ấp úng:
“A Niệm à, phụ thân có lỗi với con.”
Ta?
Đây là chuyện gì?
Phụ thân nhắm mắt lại, như thể quyết tâm lắm:
“Mẫu thân con đã trở về rồi. Chuyện giữa con và Nhiếp Chính Vương, phụ thân đã kể hết cho bà ấy.”
Cứng đờ, cả người ta cứng đờ. Cảm giác quen thuộc lại ùa về. Ta quay đầu, kéo tay Lê Cẩn định rời khỏi nhà lánh mặt vài ngày.
Ý tưởng thì hay, thực tế lại phũ phàng.
Vừa mới bước đi, giọng nói sang sảng của mẫu thân đã vang lên:
“An Tiểu Niệm, còn không mau lăn ra đây cho ta!”
Ta nhìn Lê Cẩn, ánh mắt như viết rõ “Cứu ta, cứu ta với.”
Lê Cẩn bật cười, gõ nhẹ lên trán ta một cái, nắm tay ta quay trở vào.
“Thưa bá mẫu, con là Lê Cẩn.”
Lê Cẩn cúi người hành lễ như một vãn bối trước mẫu thân ta.
Mẫu thân nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Lê Cẩn một hồi:
“Được, ngươi xứng với An Niệm nhà ta sáu phần rưỡi, cũng tạm chấp nhận.”
Ta?
Mẫu thân ruột thịt của ta ơi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Mẫu thân mạnh tay vỗ vào trán ta một cái:
“Giờ chuyện hai đứa các ngươi ầm ĩ khắp nơi. Nghe nói ngươi đã cầu hôn An Niệm đến hai mươi sáu lần rồi?”
Lê Cẩn lắc đầu:
“Hai mươi bảy lần rồi.”
Ta nhìn mẫu thân, cười hiền lành vô hại:
“Ba ngày trước lại cầu hôn một lần, nhưng con không đồng ý.”
Mẫu thân lại vỗ vào trán ta thêm một cái:
“Chọn ngày lành tháng tốt, làm đám cưới đi. Ngươi yên tâm, dù có phải trói, ta cũng trói An Niệm gả cho ngươi.”
“Bá mẫu, ngày kia là ngày tốt để dạm ngõ.”
Mẫu thân tính toán một chút:
“Được, ngày mười sáu tháng sáu, ngày đẹp đấy.”
Hả?
Ta ngơ ngác nhìn phụ thân, thấy ông cười tươi như hoa, còn nhìn mẫu thân đầy vẻ đắc ý.
Đây là bị phụ mẫu ta gói gọn đem bán rồi sao?
Lê Cẩn sớm đã chuẩn bị mọi nghi thức đại hôn, ngay cả hỷ phục cũng đã chuẩn bị cho ta. Ta chỉ việc đóng vai một vật phẩm may mắn, chờ ngày xuất giá.
Nhưng làm vật phẩm may mắn cũng rất mệt nha?
Ta chống đầu, nhìn Lê Cẩn cầm cây cân vàng tỉ mỉ đo đạc từng chút. Hắn mặc hỷ bào đỏ rực, trông chói mắt vô cùng, khóe môi ngu ngốc cong lên.
Bà mối cười hát:
“Cộng lao nhi thực, hợp cẩn nhi chỉ, hợp thể đồng tôn ti.”
Hai má ta nóng bừng, vỗ vỗ Lê Cẩn, nhắc hắn hoàn hồn. Lê Cẩn mỉm cười, nâng chén thực hiện đủ lễ.
Uống rượu xong, Lê Cẩn phải ra tiền viện tiếp khách. Một phòng toàn nữ quyến, e ngại thân phận Nhiếp Chính Vương, không ai dám trêu đùa ta, chỉ toàn nói lời chúc phúc.
Ta nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Trần Lịch đâu. Sau khi nhận diện mọi người xong, dần dần tất cả cũng giải tán.
Ta sai Kiểu Lục chuẩn bị một bát canh giải rượu cho Lê Cẩn, nhưng khi hắn bước vào phòng, người lại đứng vững như cây cột.
Ta tò mò ngửi ngửi:
“Chàng không uống rượu à?”
Lê Cẩn nhéo má ta, đưa tay rút cây trâm cài trên đầu ta:
“Ta muốn nhớ rõ hôm nay, sợ uống rượu lại làm lỡ việc.”
Tóc ta như thác nước đổ, xõa dài xuống.
Lê Cẩn bế ta đặt lên giường, từ trán ta hôn xuống từng chút. Đôi tay hắn lướt qua mọi nơi, như thể đang châm thêm lửa.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương