“Ngươi nói xem, nếu giữa giang sơn và ngươi, hoàng đệ của trẫm sẽ chọn cái nào?”
Ta không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chỉ nói:
“Ngài đã làm sai một việc.”
Hoàng đế nhíu mày:
“Trẫm làm sai điều gì?”
“Ta không phải người trong lòng của Lê Cẩn. Ta chỉ là lá chắn của hắn. Người hắn thực sự yêu là Trần Lịch, thanh mai trúc mã nhà họ Trần.”
Hoàng đế lạnh giọng:
“Không thể nào. Trần Lịch đích thân nói với trẫm, chỉ cần bắt được ngươi, nàng ta có thể cùng Lê Cẩn đàm phán điều kiện.”
“Bệ hạ nghĩ ta và Lê Cẩn làm sao có tình cảm sâu đậm đến thế?”
Ta bật cười.
“Trần Lịch và Lê Cẩn chẳng qua chỉ coi ta là lá chắn mà thôi. Hơn nữa, Lê Cẩn và nhà họ Trần cấu kết rất sâu. Lần này khởi binh, nhà họ Trần lại dẫn đầu. Phụ thân ta chỉ là một ngôn quan sợ thê tử, so thế nào cũng thấy bắt nàng ta hợp lý hơn.”
“Hoàng thượng nếu không tin, có thể điều tra. Lê Cẩn và Trần Lịch, biểu ca biểu muội, tình ý từ nhỏ. Ngay cả thời gian gần đây, Trần Lịch vì Lê Cẩn mà đuổi theo đến Giang Nam. Chỉ cần hoàng thượng điều tra một chút, tất cả sẽ rõ.”
Nhìn ta nói với vẻ thành khẩn, hoàng đế có lẽ đã tin được đôi phần, liền sai người canh chừng ta cẩn thận rồi quay đầu đi ra ngoài.
Suốt mấy ngày liền, ta bị giam trong căn phòng này. Hoàng đế rất kỹ lưỡng, ngay cả những thị nữ chăm sóc ta cũng đều là những người câm.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, thị nữ câm giúp ta chỉnh trang rồi áp giải đến điện Cần Chính. Ta nhìn ra ngoài, thấy cảnh hỗn loạn, mọi người đang hoảng hốt chạy trốn. Hoàng đế đầy vẻ lo âu, ta thầm tính, có lẽ Lê Cẩn sắp đến rồi.
Hoàng đế liếc ta, cười lạnh:
“Ngươi dám lừa trẫm. Vừa vào đến kinh đô, Lê Cẩn đã cho người bảo vệ phụ thân ngươi. Rõ ràng hắn thật lòng với ngươi. Nhưng hắn không biết rằng, trẫm đã đưa ngươi đến đây từ lâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng đế đặt lưỡi d.a.o kề sát cổ ta, đẩy ta ra bậc thềm ngoài điện, nhìn về phía cổng hoàng cung.
“An Niệm, ngươi xem, bọn họ tới rồi kìa.”
Ta nhìn Lê Cẩn, hắn toàn thân mặc giáp, cưỡi ngựa tiến đến trước điện. Khi thấy ta, sắc mặt hắn thoáng qua chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hoàng đế nhìn Lê Cẩn, ép lưỡi d.a.o sát thêm hai phần, nói:
“Lê Cẩn, ngươi nói xem, nếu tay trẫm run lên một chút nữa, mỹ nhân này có phải sẽ hương tiêu ngọc vẫn không?”
Lê Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hoàng đế quả nhiên thủ đoạn cao siêu, g.i.ế.c cha, hại mẹ, cướp ngôi. Nay đến một nữ tử cũng không tha.”
Thân hình hoàng đế khẽ run, giọng nói lắp bắp:
“Không thể nào! Sao ngươi biết? Ngươi làm sao biết được?”
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Hoàng đế bật cười khan:
“Ha ha ha ha, Lê Cẩn, trẫm mới là đích trưởng tử! Dựa vào cái gì phụ hoàng lập ngươi làm thái tử? Dựa vào cái gì mẫu hậu cũng ủng hộ ngươi? Ta mới là con trai ruột của bà! Nếu đã vậy, tất cả những kẻ cản đường ta đều phải chết! Lê Cẩn, ngay cả ngươi, cũng không ngoại lệ.”
Hoàng đế ngừng cười, nói tiếp:
“Đến đây, để trẫm xem, ngươi sẽ chọn thế nào? Ngươi chọn giang sơn hay chọn nàng ta?”
Mắt Lê Cẩn đỏ hoe:
“Ngươi g.i.ế.c nàng cũng vô ích. Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không bao giờ ngồi vững trên ngai vàng.”
Hắn im lặng một lúc, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc, rồi cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh nhìn đầy quyết liệt:
“Ta lấy mạng mình đổi lấy nàng, được không?”
Lê Cẩn khàn giọng nói với hoàng đế.
“Lê Cẩn, ngươi nghĩ ta ngu sao? Hà tất phải đổi chác như thế? Nếu ngươi muốn nàng sống, hãy tự vẫn ngay tại đây. Hôm nay, chỉ một trong hai người các ngươi được sống.”