“Tiểu thư, gọi là Tuyết Đoàn nghe hay hơn. Người xem nó trắng như tuyết, không chút tạp sắc.”
Ta dịu dàng nhìn Nếp:
“Gọi là Nếp.”
Tuyết Đoàn chỉ có thể là Tuyết Đoàn, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua.
……..
Những ngày tiếp theo, ta chỉ quanh quẩn chơi mèo, trêu chó, làm ngoại tổ phát bực.
Chưa kịp khiến ngoại tổ phát cáu, ngoài phố đã truyền tin Vinh Vương cầm đầu khởi binh ở phía Tây. Họ nói đương kim hoàng đế nghe lời gièm pha, hôn quân vô đạo, Vinh Vương lấy danh nghĩa “thanh quân trắc” tiến thẳng đến kinh đô, nơi nào đi qua, nơi đó đều quay đầu ủng hộ.
Ngoại tổ vuốt chòm râu sắp đứt, lắc đầu nói:
“Sao mà nhanh như vậy được? Chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu. Vinh Vương không phải hạng tầm thường đâu.”
Ta ôm Nếp, gật đầu lia lịa:
“Chuẩn bị từ lâu? Không phải chỉ từ lâu mà thôi, người này đã chuẩn bị cả hai kiếp rồi. Quả nhiên là không tầm thường.”
Ngoại tổ trầm ngâm nhìn ta:
“Hôn sự của con tính sao?”
Ta ngẩn người:
“Hôn sự gì ạ?”
“Nghe nói Vinh Vương đến nhà con cầu thân, suýt làm gãy bậu cửa. Còn con mèo này, đừng nghĩ lão già này không nhìn ra.”
Ta cười sáng mắt nhìn ngoại tổ:
“Ngoại tổ tinh anh lão luyện, đúng là không gì giấu được ngài.”
Ngoại tổ đập mạnh vào trán ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đừng né tránh nữa! Có điều gì giấu trong lòng, lão già này không phải không nhận ra. Tính con lúc nào cũng dễ vướng vào rắc rối, nhưng Niệm Niệm, con luôn dùng lý trí để suy xét mà quên lắng nghe tiếng gọi từ trái tim.”
Nhưng chẳng phải mọi chuyện đều cần được cân nhắc bằng lý trí hay sao? Nếu chỉ để cảm xúc dẫn lối, chẳng phải sẽ dễ lặp lại những sai lầm cũ?
Ta bất giác bật dậy, lòng rối như tơ vò.
Một sự thật âm thầm len lỏi trong tâm trí: ta — dường như đã để tâm đến Lê Cẩn rồi.
Tay ta run rẩy đặt Nếp xuống đất.
Không, mọi thứ đang đi sai hướng. Không thể như thế này được!
Ta đã xây lên bức tường cao quanh mình, không ai có thể bước vào, ngay cả ta cũng không thể bước ra.
——–
Có lẽ vì nghĩ nhiều quá ban ngày, ăn cơm xong ta cảm thấy mơ màng. Kiểu Lục dìu ta lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Tiếng nói chuyện đánh thức ta. Mở mắt ra, ta phát hiện mình đang trong xe ngựa. Ta rên rỉ hai tiếng, một nữ tử áo đen bước vào, tháo miếng vải bịt miệng ta ra.
“Ngươi là ai?”
Ta khàn giọng hỏi:
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Nữ tử áo đen không trả lời, ép ta uống một bát thuốc, rồi lại nhét miếng vải vào miệng ta Không bao lâu sau, đầu óc ta lại mơ hồ. Hết tỉnh rồi lại mê, cứ thế luân hồi.
Khi hoàn toàn tỉnh táo, ta đã bị trói chặt năm hoa bát giác trong một căn phòng. Quan sát xung quanh, ta cảm thấy có gì đó quen thuộc. Chưa kịp nhìn rõ, tiếng mở cửa vang lên bên tai. Quay đầu lại, ta nhìn thấy một thân hoàng bào, lờ mờ đoán ra điều gì đó.
“Thảo nào Lê Cẩn bước gãy bậu cửa nhà ngươi cũng muốn cưới ngươi.” — một bàn tay vuốt ve má ta.
“Trẫm nhìn ngươi cũng thấy yêu thích.”
Ta hít một hơi thật sâu:
“Bệ hạ bắt ta tới đây muốn làm gì?”
“Vinh Vương sắp đánh đến Thịnh Kinh rồi.” – hoàng đế lạnh lùng nhìn ta.