Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 5



Ta giãy ra khỏi vòng tay hắn:

“Sau này ngươi đừng tìm ta nữa.”

Lê Cẩn nhìn ta rất lâu, có lẽ cho rằng ta vẫn còn giận, nói:

“A Niệm, vậy nàng chờ ta, đợi ta hoàn thành đại sự, được không?”

Hắn thận trọng quan sát sắc mặt ta:

“A Niệm, nàng nhớ lại những ngày đầu chúng ta mới thành thân, có được không?”

Phải rồi, chúng ta đã từng có những ngày ấm áp, dịu dàng, nhưng kết cục sau đó lại quá đau đớn.

Ta không còn dũng khí để trải qua một lần nữa.

Vừa định nói ra, Kiểu Lục dường như nghe thấy tiếng ta dậy.

“Tiểu thư, người dậy rồi sao?”

Lê Cẩn khẽ run, cúi sát tai ta nói nhỏ:

“Niệm Niệm, ta không có chút tình ý nào với Trần Lịch, ta chỉ thích nàng, đừng nghĩ nhiều.”

Kiểu Lục gõ nhẹ hai cái lên cửa: “Tiểu thư?”

Lê Cẩn hôn lên mắt ta, mấp máy môi nói hai chữ “Đợi ta” rồi trèo cửa sổ rời đi.

Ta thấp giọng đáp:

“Không sao, nằm mơ thôi, không cần vào.”

Đêm dài dằng dặc, ta nhìn bóng Lê Cẩn khuất dần, mở to mắt đến tận lúc trời sáng mới chợp mắt được một lát.

Chưa kịp ngủ bù, đã bị giọng nói to của Kiểu Lục đánh thức:

“Tiểu thư, tiểu thư, Vinh Vương gửi đồ đến cho người này.”

Ta mơ màng mở mắt, gửi đồ?

Kiểu Lục mang theo một cái giỏ, bên trong có một con mèo nhỏ. Nhìn con mèo trắng muốt ấy, ta chợt ngẩn người.

Kiếp trước, vừa mới thành thân, Lê Cẩn cũng tặng ta một con mèo nhỏ màu sữa trắng như thế này. Hắn nói rằng khi bận rộn, con mèo sẽ bầu bạn với ta. Ta ôm con mèo yêu không nỡ rời, cảm thán rằng con mèo trắng thế này nên gọi là Tuyết Đoàn đi. Lê Cẩn lặp lại cái tên “Tuyết Đoàn,” cúi xuống bên tai ta, thì thầm rằng:

“Tuyết Đoàn mềm mại, đáng yêu, giống như nàng.”

Ta đỏ mặt rúc vào lòng Lê Cẩn, Tuyết Đoàn thì nằm trong tay ta, l.i.ế.m từng đợt lên lòng bàn tay ta.

Cảm giác ấm áp ẩm ướt từ lòng bàn tay kéo ta về hiện tại. Ta nhìn con mèo nhỏ trong tay, vuốt đầu nó, nhẹ giọng:

“Sau này ngươi sẽ gọi là Nếp vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com