Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 4



“Ai là vị hôn thê của ngươi chứ?”

Lê Cẩn kéo ta vào lòng, cười nhẹ:

“Được rồi, được rồi, A Niệm, là ta sai, nàng muốn ăn cây kẹo hồ lô nào, ta mua cho nàng, có được không?”

Được cái đầu ngươi ấy! Tên điên khùng này!

Có lẽ thấy dáng vẻ Lê Cẩn đường hoàng chính trực, lại thêm giọng điệu kiên nhẫn dỗ dành, nên mọi người xung quanh đều lên tiếng khuyên giải:

“Chuyện nhỏ như vậy, cớ sao phải cãi vã làm gì.”

“Phải đó, hai vị quả là trai tài gái sắc, chỉ vì một cây kẹo hồ lô mà giận hờn thì thật không đáng. Nào nào, mọi người tránh ra một chút, để tiểu nương tử đây chọn trước đi.”

Ta nhìn đám người hùa theo, rồi lại liếc sang Lê Cẩn với ánh mắt đắc ý ngập tràn. Hừ, quả nhiên nữ nhân không nên đối đầu với nam nhân!

Ta giật một cây kẹo hồ lô hình con thỏ từ tay người bán hàng, rồi quay người bỏ đi. Mới đi được hai bước, lại bị Lê Cẩn giữ lại, hắn bẻ một miếng kẹo hồ lô nhét vào miệng ta, đoạn cúi xuống hỏi nhỏ:

“Có ngọt không?”

Ta nhai miếng kẹo trong miệng, chẳng buồn đáp lời, Lê Cẩn chỉ khẽ cười trầm hai tiếng.

“A Cẩn ca ca.”

Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập dừng lại ngay bên tai, ta quay đầu nhìn sang, thấy một thiếu nữ trên lưng ngựa, đầu óc ta bỗng choáng váng, toàn thân bất giác run lên. Lê Cẩn dường như cảm nhận được sự khác thường của ta, vội nắm chặt lấy cổ tay ta, đoạn quay sang hỏi thiếu nữ kia:

“Trần Lịch, sao muội lại ở đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Lịch liếc mắt nhìn xuống bàn tay Lê Cẩn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta hoảng hốt vội vàng giật tay về, nếu chậm một chút nữa thôi, e rằng bàn tay này của ta đã bị Trần Lịch c.h.é.m đứt rồi cũng nên.

Ta thực lòng không muốn dây dưa thêm chút nào với hai người này nữa, bèn vội vàng cúi đầu hành lễ qua quýt, rồi kéo Kiểu Lục rời đi. Phía sau lưng, Lê Cẩn dường như bị Trần Lịch giữ lại, nên không đuổi theo.

…….

Len lén về phủ bằng cửa sau, Kiểu Lục vừa sờ trán ta đã hốt hoảng nói:

“Sao trán tiểu thư lại nóng ran thế này.”

Rồi vội vàng cho người đi đun nước.

Sau khi ngâm mình trong nước ấm một hồi lâu, lại bị Kiểu Lục ép uống một bát canh an thần thật lớn, cuối cùng ta cũng thiếp đi trên giường. Thế nhưng, vừa hé mắt, ta đã kinh hoàng nhìn thấy Trần Lịch. Nàng ta cho người lôi ta từ trên giường xuống, hai tay xé toạc y phục của ta, rồi dùng ngón tay lướt nhẹ trên cổ ta, cười lạnh lùng hỏi:

“An Niệm, ngươi chính là dùng gương mặt này, thân thể này để quyến rũ A Cẩn ca ca của ta, có phải không?”

Toàn thân ta nổi hết da gà, hoảng sợ tột độ, vội vàng lắc đầu quầy quậy:

“Ta không có, thực sự không có mà.”

Giọng nói u ám của Trần Lịch lại vang lên bên tai:

“Vậy ngươi có biết tại sao A Cẩn ca ca lại muốn cưới ngươi không? Đó là vì A Cẩn ca ca không nỡ để ta phải lâm vào hiểm cảnh, nên mới lấy ngươi ra làm tấm lá chắn. Nay đại sự của A Cẩn ca ca đã thành, Người liền sai ta đến đây để tiễn ngươi một đoạn đường.”

Trần Lịch lôi xềnh xệch ta về phía hồ Nguyệt Thanh, đoạn nói:

“An Niệm, ngươi phải biết, vị trí thê tử của A Cẩn ca ca, trước sau cũng chỉ có thể là ta mà thôi.”

Nàng ta ấn mạnh đầu ta chìm nghỉm xuống hồ Nguyệt Thanh, dòng nước lạnh buốt tức khắc tràn vào cổ họng, khiến ta không tài nào thở nổi, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com