“Tiểu thư, Vinh Vương đã cho người bám theo xe chúng ta từ nãy đến giờ.”
Ta thở dài một tiếng:
“Hắn muốn theo thì cứ mặc kệ hắn, xem như có người hộ tống miễn phí. Đến được nhà ngoại tổ, ắt sẽ cắt đuôi được hắn thôi.”
Kiểu Lục vâng một tiếng, nhìn ta ngập ngừng một lát rồi mới cất lời hỏi:
“Tiểu thư, trước đây người có từng quen biết Vinh Vương chăng?”
Ta uể oải nằm dài trên xe, khua tay:
“Không quen, mà cũng chẳng muốn quen. Kiểu Lục này, ta nói cho ngươi hay, đừng có mà tơ tưởng gì đến chuyện Vinh Vương cầu hôn nữa. Vinh Vương có một vị tiểu thư thanh mai trúc mã, chính là Trần tiểu thư út nhà họ Trần – Trần Lịch, người nổi tiếng hay dùng roi ngựa ấy. Tiểu thư nhà ngươi mà dính dáng chút gì đến Vinh Vương, thì ngọn roi kia chắc chắn sẽ quất thẳng vào người ta, đến lúc đó, ta sẽ lôi ngươi ra làm bia đỡ đạn.”
Kiểu Lục khẽ rùng mình mấy cái:
“Tiểu thư nói phải lắm, giữ được tính mạng vẫn là quan trọng nhất, đã chọc không nổi thì tốt nhất nên tránh thật xa.”
Ta cong môi cười, nha đầu này quả thực trung thành, chỉ cần dọa dẫm vài câu là răm rắp nghe lời suốt mấy năm trời.
Sau những ngày đường gấp rút, cuối cùng cũng đến được phủ ngoại tổ. Ta vừa định vén rèm bước xuống thì có người gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Lê Cẩn đứng bên ngoài xe, cất tiếng:
“A Niệm, tuy tại hạ thân mang công vụ, nhưng cũng đã hộ tống nàng suốt một chặng đường dài, nàng không định nói một lời cảm tạ hay sao?”
Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi kéo cửa sổ xe ra, chắp tay về phía Lê Cẩn:
“Đa tạ vương gia đã nhọc công hộ tống suốt quãng đường vừa qua.”
Chẳng buồn để tâm đến sắc mặt của Lê Cẩn, ta vội nhảy xuống xe, một mạch chạy thẳng vào trong phủ, tránh xa ôn thần này càng sớm càng tốt.
…….
Những ngày ở phủ ngoại tổ, ta suốt ngày không rủ ngoại tổ phụ chơi cờ thì cũng cùng người đi câu cá, đến nỗi ngoại tổ phải ngơ ngác hỏi ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con có thể ra ngoài dạo chơi một chút được không? Lão già này sống chẳng còn bao lâu nữa, con đừng dày vò ta thêm nữa.”
Ta nhìn ngoại tổ, đáp:
“Thân thể người vẫn còn tráng kiện lắm, dẫu cho mẫu thân con có về đây dày vò thêm nữa thì cũng chẳng hề hấn gì đâu ạ.”
Lý do không muốn ra ngoài, ta nào dám nói thật với ngoại tổ?
Chỉ vì sợ gặp phải người quen, rồi Vinh Vương lại tìm đến cầu hôn lần thứ mười ba ư?
Đến lúc ấy, e rằng ngoại tổ tuổi già sức yếu này mới thực sự không chịu nổi sự giày vò đó.
…….
Hơn mười ngày trôi qua, ta đoán chừng công vụ của Lê Cẩn hẳn cũng đã giải quyết xong xuôi và gã đã hồi kinh, lúc này mới dám rủ Kiểu Lục ra phố dạo chơi một chuyến.
Chẳng đi được bao xa, đã thấy Lê Cẩn trong một bộ y phục khác hẳn ngày thường, trang phục hoa lệ, đứng giữa phố dài mà nổi bật rạng ngời. Ta thầm thở dài, biết ngay tên này chắc chắn đã cho người canh chừng ở phủ ngoại tổ, chứ đời nào lại có chuyện trùng hợp đến thế.
Nhìn dáng vẻ tuấn tú ngời ngời này của Lê Cẩn, tim ta bất giác lại lỗi nhịp mấy cái, rồi vội vàng cố gắng kìm nén, tự véo mạnh vào đùi mình, thầm tặc lưỡi, lẽ nào đã quên cái c.h.ế.t thảm thương ở kiếp trước rồi sao?
Phớt lờ ánh mắt chăm chú của Lê Cẩn, ta kéo Kiểu Lục chen vào đám đông phía trước quầy bán kẹo hồ lô, người đông như vậy, Lê Cẩn chắc cũng không dám làm gì ta giữa thanh thiên bạch nhật.
Còn chưa kịp chen đến trước quầy, cổ tay ta đã bị ai đó nắm chặt. Ta quay đầu lại, là Lê Cẩn. Giằng co mấy cái cũng không thoát ra được, ta trừng mắt nhìn hắn:
“Buông ra, ngươi không buông, ta sẽ kêu cứu đó.”
Ánh mắt Lê Cẩn ngập tràn ý cười:
“Nàng định kêu cái gì nào?”
Ta hít một hơi thật sâu, vận khí từ đan điền, dồn hết sức bình sinh hét lớn:
“Cứu mạng! Có kẻ giữa ban ngày dám trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành!”
Tiếng hét của ta đủ lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn Lê Cẩn. Mặt hắn sa sầm lại, rồi lớn tiếng giải thích với đám đông:
“Đây là vị hôn thê của tại hạ, nàng ấy vừa giận dỗi ta nên mới làm vậy.”