Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 11



“A Niệm, được không?”

“A Niệm, có đau không?”

“A Niệm, ổn không?”

“A Niệm, thoải mái không?”

Mặt ta nóng rực, đẩy nhẹ vai hắn: 

“Lê Cẩn, sao chàng nói nhiều thế!”

Lê Cẩn cười dịu dàng, ta tức giận không chịu được, liền cắn một cái lên yết hầu của hắn. Hắn siết chặt eo ta, hơi nóng từ cơ thể hắn làm ta run rẩy. Ta rúc vào lòng hắn.

Căn phòng tràn ngập sự quyến luyến và nồng nàn.

Phiên ngoại — Lê Cẩn

Từ nhỏ ta đã biết mình muốn gì, nên khi lần đầu nhìn thấy An Niệm dưới ánh đèn rực rỡ trên phố dài, ta biết mình phải cưới nàng.

Nhưng nếu cưới nàng một cách tùy tiện, chắc chắn sẽ khiến hoàng huynh của ta chú ý đến nhà họ An. Vậy nên, ta liền sai người truyền tin đến hoàng huynh, rằng ta muốn cưới con gái út nhà họ Trần.

Quả nhiên hoàng huynh để tâm, ta lại sai người trong cung gợi nhắc đôi chút về nhà họ An. Hoàng huynh cũng nghĩ rằng nhà họ An — một gia đình văn quan, sẽ ít đe dọa hơn nhiều so với nhà họ Trần.

Như vậy, ta đã đạt được nguyện vọng, cưới được An Niệm.

Lần đầu tiên ta gặp một nữ tử sống động như vậy, bất kể ở đâu, nàng đều tận hưởng cuộc sống một cách nghiêm túc.

Ta cùng An Niệm làm đủ trò, cùng nàng di chuyển giả sơn ra hậu viện để nghe tiếng nước chảy, cùng nàng thay toàn bộ rèm đen trong phòng thành màu xanh. Vì trước đây An Niệm luôn phàn nàn rằng Vinh Vương phủ trước đây chẳng khác gì một doanh trại quân đội.

Nhìn Vinh Vương phủ chỉ sau vài ngày đã hoàn toàn thay đổi, lại nhìn An Niệm bận rộn quay cuồng, ta đột nhiên cảm thấy gánh nặng phục thù trên vai nhẹ đi vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cách vài ngày lại không lên triều, cùng An Niệm đi chơi khắp nơi. Hoàng huynh thậm chí đã rút bớt một nửa số người giám sát ta. Cữu phụ cũng nhắc nhở ta rằng dùng An Niệm để mê hoặc hoàng đế thì được, nhưng không được quên đại nghiệp mà ta đang mưu tính.

Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy sợ. 

Nếu An Niệm biết ta đang mưu đồ điều gì, liệu nàng còn đối xử với ta như trước hay không?

Nhưng dáng vẻ còng lưng của cữu phụ nói cho ta biết, ta không thể chờ thêm nữa. Ta nói với An Niệm rằng ta phải đi xa một thời gian, trong phủ đã có người bảo vệ nàng. An Niệm cười, giúp ta thu dọn hành lý, bảo ta phải cẩn thận mọi việc. Ta hôn lên trán nàng, dặn nàng không cần lo lắng, yên tâm chờ ta trở về.

Nhưng An Niệm đã không chờ được ta. 

Nàng lạnh lẽo nằm đó, mặc ta gào thét thế nào, nàng cũng không trả lời.

Ta rút kiếm đặt lên cổ Trần Lịch, cữu phụ quỳ xuống bên cạnh, tha thiết cầu xin, nói rằng Trần Lịch là đứa con mà cữu mẫu đã hi sinh cả mạng sống để sinh ra. Đó chính là người cữu mẫu đã nuôi nấng ta từ nhỏ.

Nhưng còn An Niệm thì sao? 

An Niệm đã làm gì sai?

Cữu phụ nhìn thấy ta chần chừ, liền giật lấy kiếm trong tay ta, quỳ xuống nói: 

“A Cẩn, Lịch Lịch đã làm sai, ta sẽ đưa nó đến Tây Bắc, cả đời không được quay về kinh thành. Xem như cữu phụ cầu xin con, hãy tha cho nó một con đường sống.”

Trần Lịch khóc lóc khiến ta đau đầu, cữu phụ áp giải nàng rời đi trong vội vã.

Ta ngồi trước giả sơn suốt đêm. Mọi người lần lượt đến khuyên ta, nói rằng ta cần phải đứng ra giữ vững đại cục.

Nhìn bầu trời mờ sáng, ta gọi Kỷ đại nhân, soạn thảo chiếu chỉ, giao nội các phụ tá tam hoàng tử lên ngôi, còn Kỷ đại nhân làm đế sư.

Kỷ đại nhân ngạc nhiên nhìn ta. Ta không muốn giải thích, chỉ bế t.h.i t.h.ể An Niệm lên, đến Bạch Long Quán.

Thanh Phong đạo trưởng nhìn ta, chỉ nói một câu: 

“Người c.h.ế.t không thể sống lại.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com