Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 51



Vào chiều ngày hôm sau, cuối cùng Hạ Dương Ba cũng đã nhận được cuộc điện thoại của đàn em từ nơi xa xôi Cộng hoà thống nhất Tanzania.

Đàn em họ Thôi, giọng nói nguội lạnh: “Xin chào, học trưởng Hạ, mấy ngày nay thật sự quá bận rộn, rất xin lỗi vì không nghe được điện thoại của anh. Trạng thái mà anh nói tôi cũng biết rồi, xin phiền anh nói cho tôi tên của người bạn kia, tôi có thể lập tức đi kiểm tra lại danh sách tên sơ tán khẩn cấp về nước ở đại sứ quán.”

Hạ Dương Ba rất nóng lòng, nhưng vẫn không quên cảm ơn lia lịa, sau đó mới nói ra tên của Lưu Nhất Hàng.

“Có điều, có lẽ cậu không thể tìm được tên cậu ấy trong danh sách sơ tán về nước.” Hạ Dương Ba nói tiếp.

“Tại sao?”

Hạ Dương Ba chau mày nhẹ: “Cậu ấy không phải du khách, cũng không phải du học sinh, cậu ấy là người của đội y tế không biên giới.”

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng hít vào một hơi khí lạnh, bầu không khí lặng đến điểm đông.

“Tiểu Thôi.” Hạ Dương Ba không dám chắc chắn, kêu thử một tiếng thăm dò, sau khi nghe thấy đối phương trả lời là “Mời nói”, mới từ từ nói: “Tôi biết tình huống hiện này khá phức tạp, nhưng cho dù thế nào… cho dù thế nào, xin cậu nghĩ cách liên hệ với người này giúp tôi có được không? Cậu ấy tên là Lưu Nhất Hàng, cậu ấy là… đối với tôi mà nói, là người rất quan trọng.”

Tiếng điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên, Tiểu Thôi vội vàng trả lời: “Tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm.” Sau đó liền cúp máy.

Mỗi một giây chờ đợi đều dài giống như một thế kỷ, mà Hạ Dương Ba lại chờ đợi trong tuyệt vọng thế này, khổ sở trải qua từng ngày từng ngày một.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy tên Lưu Nhất Hàng trong tin tức trên ti vi, nằm trong danh sách các bác sĩ không biên giới ch*t vvì nhiễm vi rút NS17 do Tanzania công bố, chữ “Yihang Liu” này anh đã nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhìn đến lúc không biết là nước mắt hay là thứ gì khác làm mờ cả đôi mắt.

Anh cắn chặt môi, cố gắng mở to hai mắt, muốn xác nhận lại cái tên ấy, muốn xác nhận xem Yihang Liu kia có phải là Lưu Nhất Hàng mà anh quen biết không.

Có phải Lưu Nhất Hàng mà cười lên thì sẽ lộ ra hai hàng răng trắng, hai hàng lông mày dày đen, cong xuống thành vòng cung tuyệt đẹp kia không; có phải là dáng vẻ Lưu Nhất Hàng không tập trung, uể oải nằm trên ghế sô pha dài, cái chân dài gác lên lưng ghế sô pha chơi game kia không; có phải là Lưu Nhất Hàng ngồi bên cạnh bàn học chăm chú đọc sách, đôi lông mi dài run nhẹ đó không; có phải Lưu Nhất Hàng mà mỗi một cú đá, mỗi một nắm đấm xuất ra trên sàn đấu đều vô cùng bá khí, mạnh mẽ ép người khác đó hay không; có phải là Lưu Nhất Hàng mà chỉ cần tuỳ ý chạy trên sân bóng thì luôn thu hút ánh nhìn của cả sân không; có phải là con chó săn nhỏ Lưu Nhất Hàng ngang ngược vô lí, thô bạo bá đạo đè trên người mình không….

Có phải là Lưu Nhất Hàng mà Hạ Dương Ba yêu hay không.

Chưa đợi Hạ Dương Ba xác nhận người đó có phải là Lưu Nhất Hàng hay không thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, vang lên trong phòng khách trống trải, doạ cho Hạ Dương Ba một trận, anh run run điện thoại nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn ngập sự nuối tiếc của Tiểu Thôi: “Học trưởng Hạ… anh…”

Hạ Dương Ba thở dài một hơi, trầm giọng hỏi: “Là cậu ấy sao?”

“Anh…biết cả rồi?”

Hạ Dương Ba cứ như không nghe thấy lời cậu ta nói, tự mình hỏi lại lần nữa: “Là cậu ấy sao?”

“Bây giờ vẫn chưa thể xác định chắc chắn là anh ấy, trước mắt đại sứ quán bên này nhận được cũng chỉ là một cái tên mà thôi, bộ phận y tế Tanzania chuyển đến cũng chỉ là hai chữ phiên âm của cái tên đó thôi, bác sĩ không biên giới mà nước ta đưa qua bây giờ xác nhận có hai người là nhiễm vi rút, còn Yihang Liu lại bị xác nhận là đã ch*t, những người còn lại đều được đưa đi cách ly kiểm tra.”

“Đại sứ quán đang cử người sang đó, bây giờ chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy t/hi t/hể, tất cả đều…”

“T/hi t/hể gì chứ?” Giọng nói Hạ Dương Ba lạnh như băng, rất giống với A Tu La của địa ngục.

Tiểu Thôi ngây người ra, biết tình hình nên ngậm miệng lại không nói nữa.

Im lặng một lúc lâu, Hà Dương Ba cứ như trong trạng thái thư dãn tỉnh lại, anh thở dài một hơi, nói với Tiểu Thôi: “Cảm ơn cậu Tiểu Thôi…”

Tiểu Thôi cũng nói: “Học trưởng Hạ đừng quá vội vàng, sau khi bên này chúng tôi xác nhận xong thì thôi sẽ thông báo lại cho anh.”

Hạ Dương Ba không nói gì, tự ý cúp luôn điện thoại.

Sao có thể được chứ?

Sao có thể là Lưu Nhất Hàng được chứ?

Cậu khoẻ mạnh, cường tráng như vậy, có thể không tốn chút sức lực nào mà lật ngửa mình ra đất, chỉ là một loại dịch bệnh trước nay chưa từng nghe thôi mà, sao có thể hạ gục được cậu?

Cậu không thể nào cứ ch*t đi dễ dàng như vậy được.

Nhất định là bọn họ sai rồi.

Nhất định là bên đó nhận nhầm người rồi.

Ngày hôm sau, Hứa Nguỵ Trì không đi làm, Hạ Dương Ba cũng mang dáng vẻ xuất thần nhập quỷ, nhưng dù gì trong tay vẫn còn một vụ án, người uỷ thác cũng không phải khó khăn bình thường, Hạ Dương Ba vẫn cố gắng cứng rắn đến văn phòng luật.

Bên ngoài hành lang gặp học trò của Hứa Nguỵ Trì, Hạ Dương Ba gọi cậu ta đứng lại: “Hứa Nguỵ Trì đâu?”

Đột nhiên Hứa Nguỵ Trì xin nghỉ, những việc trong tay đều vứt hết qua cho học trò, tên nhóc đang phải bận rộn đến sứt đầu mẻ trán: “Luật sư Hạ… luật sư Hứa có công việc nhà, mấy ngày hôm nay không thể đến văn phòng được, anh ấy nói nếu như anh có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho anh ấy là được.”

Trong lòng Hạ Dương Ba trầm xuống, vẫy vẫy tay với cậu ta, cậu ta lập tức chạy vụt đi.

Chỉ còn lại một mình Hạ Dương Ba đứng trên hành lang trống vắng.

Rất giống với một cây cầu trên vách núi.

Hứa Nguỵ Trì sẽ không dễ dàng xin nghỉ, còn là vì công việc gia đình.

Vì vậy, là có tin tức gì rồi sao?

Hạ Dương Ba thậm chí không dám hỏi nữa, anh chỉ muốn giả vờ không biết, vờ như tất cả mọi việc đều chưa từng xảy ra, hình như chỉ cần như vậy thì tất cả những điều này thật sự giống như chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng mà, cuộc sống không hề có ý định cứ như vậy mà bỏ qua cho Hạ Dương Ba.

Vào buổi chiều nọ, Hạ Dương Ba nhận được điện thoại của Hứa Nguỵ Trì. Trong điện thoại, cảm xúc của Hứa Nguỵ Trì không được ổn định, nhưng vẫn giữ được sự mạch lạc rõ ràng, tóm tắt ngắn ngọn lại nói cho Hạ Dương Ba một tiếng, xin nghỉ mấy ngày, đem hết mọi việc lớn nhỏ trong văn phòng cho Hạ Dương Ba.

“Dương Ba… Nhất Hàng… xảy ra chút chuyện…”

“Lúc trước vẫn luôn không liên lạc được với em ấy, hôm qua trong nhà đã nhận được thông báo, Nhất Hàng em ấy…nhiễm phải dịch bệnh…đã…”

“Người của đại sứ quán nói, bây giờ tình hình lây lan của dịch bệnh vô cùng nghiêm trọng, tình hình dịch bệnh tạm thời không có cách nào khống chế được, chúng tôi cũng không có cách nào đi tiếp nhận… di thể của Nhất Hàng…”

“Bây giờ tình hình trong nhà cũng không tốt, tôi…”

Hạ Dương Ba cảm thấy mình như đã bị điếc, không còn nghe thấy Hứa Nguỵ Trì đang nói gì nữa. Nhưng cũng may anh vẫn có thể nói chuyện, anh thở dài một hơi, cố gắng hết sức sắp xếp một câu: “Tôi sẽ… sẽ đem hết những việc trong văn phòng sắp xếp ổn thoả…”

“Cảm ơn.” Giọng nói Hứa Nguỵ Trì mệt mỏi rã rời.

Nhưng Hạ Dương Ba đến sức lực tắt máy cũng không còn nữa.

Anh muốn nói gì đó để an ủi Hứa Nguỵ Trì, nhưng anh không nói ra được gì cả.

Ai đến an ủi anh?

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, khiến cả nhà nhà họ Lưu đau lòng tuyệt vọng không phải chỉ vì Lưu Nhất Hàng vẫn còn trẻ tuổi mà phải bỏ mạng nơi đất khách quên người, mà càng bởi vì từ lúc nhận được tin Lưu Nhất Hàng ch*t đến nay, đã qua nửa tháng rồi nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy di thể của Lưu Nhất Hàng.

Nguyên nhân là bởi vì dịch bệnh vẫn chưa thể khống chế được, vì để tránh dịch bệnh lan ra các nơi khác trên thế giới, nên tất cả các t/hi t/hể ch*t do nhiễm vi rút NS17 ở châu Phi đều không được vẫn chuyển ra khỏi nguồn bệnh.

Trong số bọn họ, phần có người nhà, rất nhanh đã bị hoả thiêu và chôn cất, do một bộ phận làm theo di nguyện của bọn họ, sẽ dùng vào nghiên cứu và tìm kiếm ca bệnh; phần còn lại kia, những người ch*t đến từ những đất nước khác giống như Lưu Nhất Hàng, chỉ có thể bị bộ phận liên quan tạm thời đặt trong phòng đông lạnh, đợi đến ngày dịch bệnh thuyên giảm thì mới có thể di chuyển về quê nhà.

Cảnh tượng buồn rầu bi thảm của nhà họ Lưu, Hạ Dương Ba cũng trải qua không dễ dàng gì. Bởi vì tim đang thắt lại vì chuyện của Lưu Nhất Hàng, nên trong vụ ly hôn với định mức đề cập đến khổng lồ đó, Hạ Dương Ba đã để xảy ra một sai sót vô cùng nghiêm trọng.

Hạ Dương Ba vốn dĩ nên tìm hiểu đầy đủ tình hình của đương sự, nhưng bởi vì đầu óc lơ đãng mà bỏ qua cuộc tiến hành điều tra lần thứ hai về tình hình bối cảnh của đương sự, trực tiếp mở phiên toà thẩm tra trước, đến lúc vào toà án đối chứng bằng chứng thì mới biết, trong cuộc hôn nhân này, bên nam không phải là bên duy nhất có sai trái.

Bắt đầu từ đầu năm nay, bên nữ cũng có đối tượng ngoại tình, là một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi.

Khi luật sư của đối phương đưa chứng cứ đến trước mặt Hạ Dương Ba, trong đầu anh nổ “ầm” một tiếng, suýt chút nữa là ngất ra đó. Trong gần mười năm hành nghề kiếm sống, Hạ Dương Ba chưa từng phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.

Hạ Dương Ba không còn lấy ra được chứng cứ gì mới nữa, mà vụ án thì rất nhanh sẽ được khai mạc. Không còn nghi ngờ gì nữa, mong muốn của đương sự “muốn đối phương phải ra đi tay trắng” là không thể nào được nữa, xét thấy cả hai bên đều ngoại tình, toà án nhận định tình cảm vợ chồng giữa hai người đã rạn nứt, cho phép ly hôn, nhưng còn về phần phân chia tài sản, hội thẩm sẽ tiến hành hoà giải đối với đương sự hai bên.

Hai người đều đã phản bội cuộc hôn nhân này, ai trước ai sau thì có khác biệt gì?

Hai người vốn dĩ phá vỡ hết những trở ngại và vượt qua hết khó khăn chập chùng để thề sống ch*t cùng nhau, hôm nay lại phải đi đến bước này, cũng rất khó nói rốt cuộc là ai đúng ai sai, ai thua ai thắng.

Cuối cùng phải trải qua cuộc thương lượng, lúc công ty mới thành lập, trước đây là nhà máy chế biến thực phẩm, mặc dù nói là do bên nữ đầu tư, nhưng trong quá trình nhà máy dần dần phát triển thì bên nam thật sự đã bỏ ra nhiều tâm huyết và sức lực hơn, cho đến sau này thành lập công ty chế biến thực phẩm, rồi từng bước từng bước phát triển lớn hơn, thiếu ai cũng không ổn.

Vì thế kết quả cuối cùng của cuộc thương lượng, về mặt tài sản thì được chia đều cho hai bên, còn về con cái vì đã trưởng thành học đại học rồi nên không tồn tại phân tranh quyền giám hộ, hai bên vợ và chồng đều thể hiện muốn tiếp tục chu cấp học phí, tiền sinh hoạt và nhiều thứ khác cho đứa trẻ.

Vụ kiện cáo này nói tóm lại thì không có người thắng, cũng không có người thua.

Nhưng trong từ điển của Hạ Dương Ba, đi thưa kiện mà không thắng thì chính là thua, không có kiểu mà đôi bên cùng thắng.

Đến lúc vụ án này kết thúc, một nụ cười miễn cưỡng anh cũng không cười nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Màn kịch nhỏ

Lưu Nhất Hàng: Anh Hạ, nếu như lúc đó em thật sự ch*t ở châu Phi thì anh sẽ thế nào?

Hạ Dương Ba cúi đầu, lặng im không nói, lông mi run run nhẹ, hơi thở có chút không ổn định.

Ngay lúc đó trái tim Lưu Nhất Hàng đánh rơi một nhịp, cái đầu đang gối trên chân Hạ Dương Ba cong lên, mỉm cười nói: Em chỉ là nói đùa thôi mà…

Hạ Dương Ba đưa tay ra ôm hai chân Lưu Nhất Hàng, không nói gì.

Lưu Nhất Hàng giọng nói ồm ồm: Anh khóc rồi à?

Hạ Dương Ba không lên tiếng, cúi người xuống hôn Lưu Nhất Hàng, tay che mắt cậu vẫn chưa lấy ra, vừa nhẹ nhàng áp xuống hôn môi cậu, vừa nói không rõ ràng: Có ngốc mới khóc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com