Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 52



Vào cuối tháng mười một, Thành phố Lâm đã rất lạnh lẽo: Văn phòng luật sư “Khiêm Bằng” giống càng giống như rơi vào nơi cực hàn.

Hứa Nguỵ Trì luôn rất ôn hoà ít nói, Hạ Dương Ba miệng lưỡi nhanh nhẹn, gương mặt thường mang theo nụ cười nhẹ, bầu không khí trong văn phòng vẫn luôn rất tốt, nhưng khi mùa đông này vừa đến, trên gương mặt của hai người cộng sự sớm đã ngập đầy sương giá.

Những luật sư trẻ khác và trợ lý trong văn phòng mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía, giống như đi trên mặt băng mỏng, chỉ sợ không cẩn thận xui xẻo mà đụng phải hai người họ.

Tâm trạng luật sư Hứa không tốt, mọi người ai ai cũng biết, dù gì cậu em vợ của anh ấy đến Châu Phi cứu viện mà đã đưa luôn cả tính mạng qua bên đó.

Nhưng còn Hạ Dương Ba tại sao lại luôn mang dáng vẻ thất thần cả ngày, thì không một ai biết.

Nhiệt độ ngày càng thấp, mặc dù đối với người dân Châu Phi mà nói, nhiệt độ không hề thay biến đổi gì nhiều, nhưng loại virus NS17 đã hoành hành toàn bộ lục địa châu Phi trong gần hai tháng cuối cùng đã được kiểm soát hiệu quả với sự giúp đỡ của các nước trên thế giới.

Di thể của Lưu Nhất Hàng cuối cùng cũng sắp được vận chuyển về nước.

Thời gian được xác định là ba ngày sau.

Hứa Nguỵ Trì đã xin nghỉ từ trước đó một ngày, Hạ Dương Ba biết là chuyện gì, trong điện thoại, anh muốn truy hỏi vài điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có gì đáng để hỏi cả.

Anh muốn nói, anh cũng đi nữa.

Nhưng mà, đi làm gì chứ?

Đi để tận mắt nhìn thấy một người vốn dĩ đang sống vui tươi lại không còn chút hơi thở nào nằm đó hay sao?

Đi để chính mắt xác nhận, người đó đã ra đi, sẽ không bao giờ còn có thể đùa giỡn cười ngây ngốc với mình như lúc trước nữa sao?

Đi để chính mắt xác nhận, Lưu Nhất Hàng đã ch*t rồi à?

Anh không làm được.

Vì thế anh gọi điện thoại cho Tử Văn.

Sau lần đó, Hạ Dương Ba và Tử Văn lại gặp nhau mấy lần.

Lần đầu tiên là đưa quần áo giày dép mà Tử Văn để lại qua cho cậu ta, Tử Văn cười hỏi anh: “Đôi dép lê và áo ngủ bị tôi mặc đi có cần trả lại anh không?”

Hạ Dương Ba cau mày nghĩ ngợi một lát, nhẹ nhàng nói: “Vứt đi.”

Trên đường trở về nhà, anh lại lái xe đến gần trung tâm mua sắm, vào trong mua áo ngủ và dép lê mới, kiểu dáng và màu sắc giống hệt với cái cũ.

Sau này, Tử Văn lại hẹn anh đi ăn, trong điện thoại nghe thấy rõ giọng điệu Hạ Dương Ba muốn từ chối, Tử Văn cười nhẹ: “Chỉ là ăn cơm thôi.”

Hạ Dương Ba đến nơi hẹn.

Hôm đó, bọn họ ăn món ăn Thượng Hải, ngọt muốn ch*t, Hạ Dương Ba lại vô duyên vô cớ nhớ đến Lưu Nhất Hàng. Lúc đó đang là mùa hè nóng bức, Lưu Nhất Hàng đã đi đến Tanzania, nhưng Hạ Dương Ba vẫn còn chưa biết.

Tính tình Tử Văn rất tốt, cũng rất biết cách nói chuyện, hai người nói chuyện vui vẻ, qua một lúc thì Hạ Dường Ba liền không còn nhớ đến Lưu Nhất Hàng nữa. Thời gian anh nhớ cậu đã quá nhiều, có thể có được thời khắc dịu lại như thế này cũng tốt.

Ngày hôm đó, Hạ Dương Ba mới biết, thì ra Tử Văn vẫn còn đi học, nhưng cậu ta lớn hơn Lưu Nhất Hàng mấy tuổi, là nghiên cứu sinh ở Đại học sư phạm B, học tiếng Hán.

Nhưng cậu ta nhìn cứ như vừa mới lớn vậy, dáng vẻ nhìn nhỏ hơn Lưu Nhất Hàng một chút.

Tử Văn nghe thấy Hạ Dương Ba nói mình nhìn bề ngoài rất nhỏ, hình như cũng không có vui vẻ gì: “Đối với một người đàn ông mà nói, cảm giác bị người ta nghĩ là vị thành niên không hề dễ chịu.”

Hạ Dương Ba vội vàng an ủi cậu ta: “Cũng không đến mức giống trẻ vị thành niên, ít nhất cũng là dáng vẻ khoảng đầu hai mươi.”

Tử Văn không kiềm được bật cười, Hạ Dương Ba cũng quét đi mây mù trong lòng, bật cười lên.

Ngày hôm đó, hai người chỉ đơn thuần là ăn cơm với nói chuyện, thậm chí bọn họ còn nói đến vấn đề khuynh hướng tì/nh d/ục của bản thân.

Tử Văn và Hạ Dương Ba đến cấp ba mới phát hiện ra khuynh hướng tì/nh d/ục của bản thân không giống bình thường, cậu ta sớm hơn một chút, có lẽ là cấp hai thì đã có đầu mối rồi, hoặc là càng sớm hơn nữa, lúc cậu ta vẫn còn là con nít.

Lúc nhỏ, Tử Văn sống ở nhà bà nội ở nông thôn, gần nhà có một anh trai lớn hơn cậu ta một chút, lúc đó đang trong thời kỳ dậy thì, có lúc anh ta sẽ dắt Tử Văn cùng đi chơi, nhà anh ta có máy chơi game mà nhà người khác không ai có, Tử Văn rất thích chơi cùng với anh ta.

Sau đó, có một ngày Tử Văn đến nhà anh ta chơi máy chơi game, hôm đó, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, anh trai nhỏ khoá cửa phòng ngủ lại, vẫy tay gọi Tử Văn qua đó.

Tử Văn không biết gì cả, cậu ta vẫn luôn rất sùng bái anh trai nhỏ, cảm thấy tất cả những việc anh ta làm đều rất có đạo lý.

Vì thế cho dù là lúc anh trai nhỏ cởi quần xuống, để Tử Văn giữ lấy dươ/ng v/ật đang phát dục của bản thân, mặc dù Tử Văn có hơi sợ hãi những vẫn làm theo.

Những ngày tháng sau đó, có lúc anh ta sẽ để Tử Văn “khẩu giao” cái đó, có lúc sẽ ôm Tử Văn, cởi quần cậu ta xuống, dùng tay nhẹ nhàng vu.ốt ve món đồ nhỏ vẫn chưa phát dục của Tử Văn.

Lúc mới bắt đầu, Tử Văn có hơi sợ hãi, không biết như vậy là ý gì. Còn anh trai nhỏ an ủi cậu ta nói, đây là một kiểu trò chơi mới, là loại trò chơi mà chỉ có thể là hai người họ chơi với nhau.

“Vì vậy… có lẽ là cấp hai, vào năm lớp bảy hay lớp tám gì đó, lần đầu tiên tôi mơ thấy là đàn ông.”

“Tôi không biết người đàn ông đó là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn đó là một người đàn ông, bởi vì tôi đại khái nhìn thấy cái đồ vật bên dưới hung dữ kia của anh ta bị doạ bắn ra ngoài.”

“Nói ra, tôi vẫn luôn rất nghi ngờ… rất nhiều nghiên cứu đều nói rằng, người đồng tính là do bẩm sinh đã vậy, là do gen quyết định, vậy còn tôi thì sao? Tôi không cảm thấy tôi trời sinh đã thích đàn ông, tôi cảm thấy là do những trải nghiệm của thời thơ ấu biến tôi thành bộ dạng như bây giờ, là con người đó biến tôi thành bộ dạng này.”

Giọng điệu Tử Văn rất bình tĩnh, không tức giận, không oán hận, bình dị một mạc như chuyện không liên quan đến mình.

Tử Văn như thế này khiến Hạ Dương Ba có hơi đau lòng, anh cẩn thận dè dặt hỏi: “Người đó… anh ta bây giờ thế nào rồi?”

“Anh ta?” Tử Văn nghĩ một lúc: “Kết hôn từ lâu rồi, người nông thôn mà, luôn phải kết hôn sớm…nghe nói, mấy năm trước sinh liên tiếp mấy đứa… sau này… thì không biết nữa.”

“Anh ta còn sinh con?” Hạ Dương Ba vô cùng ngạc nhiên.

Tử Văn là dạng vẻ cảm thấy không có gì lạ: “Cũng không có gì đâu, những người thế này trong cộng đồng có rất nhiều… song gì gì đấy…”

Ngược lại Hạ Dương Ba có vẻ như chuyện bé xé to rồi, anh hậm hực vuốt vuốt đầu mũi: “Hừ…tôi với người trong cộng đồng… cũng đâu phải thân thiết gì.”

Tử Văn không hề kinh ngạc: “Tôi biết, anh với người trong cộng đồng không giống nhau…”

Hạ Dương Ba tắt nụ cười: “Còn có cách nói này?”

“Đương nhiên. Giống như anh và tôi có thể phân biệt được người nào là trai thẳng, còn người nào giống với mình vậy, lẫn trong cộng đồng này lâu rồi thì sẽ tự khắc có thể phân biệt được người nào là tay chơi lâu rồi, người nào giống với anh…” Tử Văn nói.

“Người giống như tôi? Là người gì?” Hạ Dương Ba cười: “Ông chú khó thoả mãn được mong muốn?”

Tử Văn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Dương Ba, dường như không thể hiểu được anh lại nghĩ bản thân như vậy: “Anh là kiểu… nói thế nào nhỉ… người biết rõ bản thân mình muốn gì, người luôn giữ mình… hoặc là nói, thật ra là người có bạn đồng hành ổn định…”

Hạ Dương Ba không cười nữa: “Tôi nghĩ là có lẽ cậu nhìn nhầm tôi rồi…”

Tử Văn bĩu môi: “Chẳng lẽ không phải à?”

“Tôi vốn không hề có… không có đối tượng ổn định lâu dài.”

Tử Văn càng ngạc nhiên hơn: “Lẽ nào lần trước…”

Hạ Dương Ba biết người cậu ta nói là ai, không đợi cậu ta nói hết, anh cắt ngang: “Không phải!” Nói xong, lại cảm thấy mình phủ nhận quá vội rồi, giống như giấu đầu lòi đuôi, sau khi ho một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

“Tôi còn chưa nói là ai nữa.” Tử Văn cười như không cười nhìn anh, ngược lại anh thấy có chút không thoải mái, uổng công giải thích: “Tôi cũng không đặt biệt nói ai.”

Nhìn ra được Hạ Dương Ba không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Tử Văn tự hiểu nên cũng không dây dưa thêm nữa, cười cười chẳng nói năng gì, rất nhanh thì đã chuyển qua chủ đề khác.

Sau này, bọn họ có đi ăn cùng nhau vài lần nữa, cũng chỉ là ăn cơm thôi.

Tâm tư Tử Văn rất tinh tế, hôm đó chỉ nhìn thấy một lần là cậu ta đã nhìn ra quan hệ giữa Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng không bình thường. Những chuyện xảy ra sau đó cậu ta chưa từng hỏi đến, Hạ Dương Ba càng không nhắc tới, nhưng cậu ta vẫn biết rất rõ, người đàn ông trẻ tuổi nhe nanh múa vuốt của ngày hôm đó đối với Hạ Dương Ba mà nói, nhất định là vô cùng quan trọng.

Cậu ta rất tán thưởng Hạ Dương Ba, cũng đã từng nảy sinh ý nghĩ muốn cùng anh tiến thêm một bước, dù gì trong cộng đồng để tìm được một người đồng hành hiểu biết lý lẽ, biết giữ mình như vậy là một chuyện vô cùng khó khăn.

Hạ Dương Ba đương nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất.

Nhưng lần đó cậu ta chỉ thăm dò nhắc đến người đó, biểu hiện của Hạ Dương Ba đã lập tức trở nên khác thường, nói chuyện thì câu trước không khớp câu sau, úp úp mở mở, thậm chí là gượng gạo chuyển chủ đề khác…

Cậu ấy cảm thấy Hạ Dương Ba như thế này rất thú vị, ít nhất cũng rất tràn đầy sức sống, không giống với những người hằng ngày cùng cậu ta nói chuyện trôi chảy lưu loát, hoàn mỹ đến không chân thực.

Cũng chính lúc đó thì cậu ta biết, giữa Hạ Dương Ba và người đàn ông kia có lẽ là không thể chứa thêm người thứ ba được nữa.

Vậy thì, làm bạn với anh cũng là một lựa chọn rất tốt.

Bỏ qua tất cả mà nói, anh là một người bạn rất đáng để kết giao.

Từ sau khi đến Thành phố Lâm, cuộc sống riêng của Hạ Dương Ba rất đơn giản, không có gì thú vị, Tử Văn hẹn anh đi ăn cơm, chỉ cần không bận thì anh nhất định đến chỗ hẹn, nhưng hai tháng gần đây, Tử Văn gọi điện cho anh mấy lần, không phải không có ai nghe máy thì là dáng vẻ mệt mỏi không có sức lực nghe máy, còn đối với lời mời đi ăn của Tử Văn cũng luôn khéo léo từ chối.

Vì thế, khi Tử Văn nhận được điện thoại của Hạ Dương Ba chủ động mời đi ăn thì phản ứng đầu tiên của cậu ta là, xảy ra chuyện rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Màn kịch nhỏ

Lưu Nhất Hàng: Lúc em không ở đây, anh và tên tiểu bạch kiểm đó cùng nhau đi ăn cơm?

Hạ Dương Ba: Đừng nói lung tung, người ta không phải tiểu bạch kiểm, cậu ấy tên là Tử Văn.

Lưu Nhất Hàng (Bất mãn): Tử Văn Tử Văn, gọi cũng khá thân mật đấy nhỉ!

Hạ Dương Ba (Cau mày): Nhất Hàng, đừng quậy.

Lưu Nhất Hàng (Đau lòng): Anh Hạ, lúc em không ở đây, rốt cuộc anh và cậu ta đã ăn bao nhiêu cơm rồi?

Hạ Dương Ba (Mỉm cười): Nhưng anh chưa từng nấu cơm cho cậu ấy.

Lưu Nhất Hàng (Ngây người, sau một lúc thì hốc mắt đỏ lên): Anh Hạ…

Hạ Dương Ba (Bàn tay lớn nắm lấy đỉnh đầu cậu): Anh chỉ nấu cơm cho em ăn thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com