Tháng mười, Hạ Dương Ba lại nhận một vụ án lớn, nhưng nói chung chỉ là ly hôn mà thôi, không phải cái gì đáng ngạc nhiên. Hai bên sở hữu công ty thực phẩm lớn nhất Thành phố Lâm, tiêu điểm của lần ra tòa này là phân chia tài sản lúc ly hôn.
Hạ Dương Ba đại diện cho nhà gái, dưới đa số tình huống thì nhà gái đều là bên yếu thế trong việc ly hôn, đặc biệt là liên quan đến tranh chấp tài sản.
Nhưng lần này đương sự không phải chỉ là cô gái bị người ly dị bình thường, mà là cô gái thành đạt muốn ly hôn, đá chồng ra khỏi cửa không cho một xu.
Lúc hai vợ chồng quen biết, cô gái là con gái rượu của tổng giám đốc công xưởng sản xuất thủy tinh, anh chàng kia chỉ là thanh niên từ nông thôn ra làm công trong công xưởng. Tiểu thư và nhân công yêu nhau, trong nhà liền cho ít tiền, cho hai người làm một công ty gia công thực phẩm phụ, sau đó công ty thủy tinh đóng cửa, mà công ty thực phẩm của hai vợ chồng lại càng làm càng lớn. Bây giờ đã qua mười mấy năm, công ty của hai người đã trở thành xí nghiệp đứng Top của Thành phố Lâm.
Mà như bao cặp vợ chồng khác, hai người này có thể đồng cam cộng khổ, lại không thể cùng hưởng phú quý.
Hai năm nay người chồng quen một cô gái nhỏ xinh đẹp trẻ tuổi ở ngoài, vừa về đến nhà lại phải đối diện với người vợ vênh mặt hất hàm sai khiến, cho nên ở ngoài…
Người vợ phát hiện ra lập tức quyết định ly hôn, hơn nữa yêu cầu bên sai lầm tay không rời đi.
“Tôi mặc kệ, tôi muốn anh ta tay không cút đi.”
“Năm đó tiền lập công ty đều do nhà tôi đầu tư, anh ta không ra một cắc nào cả. Giờ ly hôn sao phải phận cho anh ta chứ?”
“Anh ta lén lút nuôi vợ hai còn dám đòi tiền của tôi à?”
“Một xu tôi cũng không cho!”
…
Khi Hạ Dương Ba còn đang lý trí phân tích cho cô vợ rằng trước mắt công ty thuộc loại tài sản chung của hai vợ chồng, dù đối phương phạm sai nhưng chỉ có thể yêu cầu quan tòa chia phần ít hơn cho đối phương mà thôi, rất khó có thể làm anh ta mình không rời đi… Bên ủy thác bắt đầu căm phẫn lải nhải bên tai anh cả một buổi chiều.
Mãi tới tối, Hạ Dương Ba về đến nhà rồi mà trong đầu vẫn còn ong ong.
Anh theo thói quen mở Tivi lên, chuyển kênh quốc tế, bên trên đang phát tin tức báo đáp quốc gia.
Không chỉ Lưu Nhất Ngôn, từ ngày Hạ Dương Ba biết Lưu Nhất Hàng đi Tanzania, Tivi nhà anh đều dừng ở kênh CCTV quốc tế, chỉ cần anh ở nhà, âm thanh xung quanh vĩnh viễn là “Vấn đề Trung Đông đã giải quyết hoàn toàn, quan hệ Mỹ Nga như trước không rõ, quan hệ căng thẳng giữa Trung và Nhật đã hòa hoãn, người Châu Phi vẫn đang giãy dụa cầu no ấm…”
Hạ Dương Ba mở Tivi, thoáng tăng âm lượng lên, đang định đi tắm thì màn hình chợt xuất hiện “Breaking news”. Ngay sau đó, bối cảnh sau lưng người dẫn chương trình xuất hiện hình ảnh một đội nhân viên chữa bệnh ở Phi Châu đang cứu trợ chữa bệnh.
“Tin mới, trong một thôn nhỏ núi Kijimanjaro ở phía đông bắc Tanzania bùng phát bệnh sốt rét, tính tới xx giờ ngày xx giờ Bắc Kinh, số ca bệnh đã lên tới 172 ca, trong 26 giờ ngắn ngủi dẫn tới 9 người ch*t. Chuyên gia phân tích, bệnh sốt rét lần này tính thời gian và bệnh trạng lâm sàng đều không giống các trường hợp trước đây, rất có kar năng là một kiểu virut mới có lực sát thương mạnh. Chính phủ địa phương và các bộ ngành tương quan đã khẩn cấp phái đội ngũ chữa bệnh cứu trợ. Theo được biết, đoàn chữa bệnh không biên giới của nước ta tại Tanzania đã khẩn cấp xuất phát từ thủ đô đến khu vực phát bệnh tiến hành cứu trợ…”
Đừng đến đó!
Hạ Dương Ba không khống chế được đứng phắt khỏi sô pha, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt không rời khỏi màn hình, căng thẳng lại phẫn nộ mím chặt môi, gân xanh trên thái dương hằn lên, hai má cứng còng đỏ ửng.
Ở lại thủ đô Dodoma hoặc về nước đi!
Hạ Dương Ba muốn hét to, muốn nắm lỗ tai Lưu Nhất Hàng rống lên với đối phương, nhưng anh không biết phải chạy tới đâu nói với người kia những lời này.
Hạ Dương Ba mất ngủ cả đêm.
Dù sao tình huống quốc tế còn rất nhiều biến đổi phức tạp, Châu Phi chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi. Người dân Trung Đông còn đang bị vây trog chiến hỏa, cho nên tin tức cũng không tập trung vào tình huống ở Châu Phi.
Hạ Dương Ba vội vã tải một app BBC tiếng Trung về, lăn lộn lật xem tin tức ở Châu Phi.
Đã tăng thêm 28 ca bệnh nữa.
Bệnh dịch đã lan tràn tới cả nước.
Loại bệnh dịch kiểu mới này trừ bị sốt, khó thở còn có thể gây hại tới làn da, khí quan trên thân thể bị nhiễm trùng thối rữa, trong thời gian ngắn liền cướp mất một sinh mạng tươi sống.
Dịch bệnh bùng nổ quá bất ngờ, lực sát thương lại mạnh, tạm thời chưa tìm ra vacxin phòng bệnh và phương pháp điều trị.
Loại bệnh kiểu mới này được đặt tên là virut NS17.
TÌnh hình bệnh dịch càng ngày càng mất khống chế, chỉ 48 tiếng sau khi bùng phát đã lan tới khu vực biên giới Kenya giáp với Tanzania.
…
Ba ngày liên tục, Hạ Dương Ba gần như không lòng dạ nào công tác, mỗi ngày có sức tới văn phòng luật sư báo danh hoàn toàn là vì muốn quan sát phản ứng của Hứa Ngụy Trì, xác định Lưu Nhất Hàng có bình an hay không.
Nếu Hứa Ngụy Trì như bình thường chứng tỏ Lưu Nhất Hàng vẫn tốt, nếu…
Lát sau, Hạ Dương Ba chợt nhớ tới một chuyện, Hứa Ngụy Trì có bao giờ có vẻ “không bình thường” đâu. Quen biết nhiều năm như thế, trừ hồi trẻ mới quen người này sẽ thể hiện cảm xúc ra ngoài, mấy năm gần đây dù có xảy ra chuyện gì anh ấy cũng chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi mà thôi.
Muốn quan sát cái gì từ nét mặt Hứa Ngụy Trì thì đúng là khó như lên trời.
Nhận ra điều này rồi luật sư Hạ càng không ngồi yên nổi nữa, đi tới đi lui trong văn phòng, tính toán muốn nhắc tới đề tài này thế nào. Còn đang phiền muộn đã thấy Hứa Ngụy Trì gõ cửa hai cái tượng trưng rồi bước vào.
Vừa vào phòng liền thấy Hạ Dương Ba nôn nóng đi qua đi lại, Hứa Ngụy Trì ngạc nhiên: “Sao thế? Vụ án khó giải quyết lắm à?”
“Hả? À…” Hạ Dương Ba không yên lòng đáp một tiếng, trong lòng sắp xếp từ ngữ. Thật ra mấy ngày nay anh đều không sờ vào vụ án.
Hứa Ngụy Trì tới đưa tài liệu một vụ án nhỏ đã kết. Đưa tài liệu xong thuận miệng nói: “Bây giờ mấy vụ lặt vặt đơn giản ngày càng nhiều, người trong văn phòng không đủ, tôi đang nghĩ có nên tuyển…”
“Nhất Hàng thế nào rồi?” Hạ Dương Ba hoàn toàn không nghe vào Hứa Ngụy Trì nói cái gì, bất chợt xen vào.
Anh cũng không sắp xếp được từ ngữ thế nào cho tốt, chỉ có thể hỏi thẳng.
Hứa Ngụy Trì giật mình ngạc nhiên, nghĩ tới việc Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì cũng là chỗ quen biết thì thở dài, bất đắc dĩ nói: “Mọi người trong nhà cuống hết cả lên rồi, hơn nữa đã bốn ngày không có tin gì của em ấy, điện thoại cũng gọi không thông, lần cuối gọi về là lúc xuất phát đi khu dịch bệnh… Ngô Thịnh đến trường học hỏi thăm, lần này bên trường học có hai học sinh nam đi sang bên đó, cũng chưa liên hệ được ai cả, đang tìm biện pháp khác… Mấy ngày nay Nhất Ngôn sốt ruột không ăn nổi cơm, vẫn luôn tìm cách liên hệ mấy người bạn cũ công tác ở đại sứ quán. Bây giờ quan trọng nhất là liên hệ được Nhất Hàng, xác nhận bình an.”
Hạ Dương Ba cảm thấy mình sắp không thở nổi, miệng Hứa Ngụy Trì liên tục khép mở còn đang nói cái gì, bình thường anh ấy rất ít khi nói nhiều như vậy, có vẻ cũng rất sốt ruột.
Thật lâu sau Hạ Dương Ba mới tìm về được tiếng nói, anh nghe chính mình cố gắng đè nén hô hấp bình tĩnh nói: “Có cần tôi giúp gì không?”
Hứa Ngụy Trì nghĩ nghĩ: “Bây giờ tạm thời không có cách gì, cái gì làm được mọi người đều đã làm rồi, chỉ có thể chờ tin tức thôi.”
Hạ Dương Ba nhụt chí, mờ mịt đứng tại chỗ, ngay cả Hứa Ngụy Trì đóng cửa phòng rời đi lúc nào cũng không biết.
Tuy Hứa Ngụy Trì có nói người trong nhà đã nghĩ cách, Hạ Dương Ba lại không thể ngồi yên chờ ch*t, đợi trong vô vọng.
Anh gọi cho bố mình là Hạ Khánh Niên, nhờ ông liên hệ với học sinh trước đây làm bên công pháp quốc tế, bây giờ đang ở bộ ngoại giao hoặc làm việc tại Châu Phi.
Có lẽ là hiếm thấy anh lộ ra giọng lo lắng như vậy, còn nói là bạn tốt mất liên lạc ở Châu Phi, giáo sư Hạ vốn luôn rất nghiêm khắc với Hạ Dương Ba, thậm chí phân rạch ròi công tác và cuộc sống lại bất ngờ đồng ý, giúp anh đi hỏi thăm.
Chờ đến cơm tối, giáo sư Hạ gọi điện cho Hạ Dương Ba một dãy số.
Hạ Dương Ba gần như lập tức gọi tới, đối phương cũng tốt nghiệp từ đại học G, nhỏ hơn Hạ Dương Ba một khóa, tốt nghiệp ngành luật quốc tế, bây giờ đang công tác ở đại sứ quán Trung Quốc tại Tanzania.
Dãy số này là riêng tư, Hạ Dương Ba gọi vài lần đều không ai nghe, chỉ có thể gửi một tin nhắn cho đối phương, nói rõ quan hệ của mình với giáo sư Hạ, sau đó tóm tắt thuyết minh cần đối phương giúp đỡ kiểm tra tình trạng một người bạn.
Sau đó là chờ đợi vô tận.
Đêm nay trời tối vô cùng, cũng dài lê thê đằng đẵng, có phần giống với cái đêm Lưu Nhất Hàng chợt xâm nhập rồi biến mất không thấy bóng dáng kia.
Đều làm người sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng và bất lực vô biên vô tận.
Làm người ta bắt đầu không nhịn được nghi ngờ, ngày mai có lẽ sẽ không tới nữa.