Quá trình kiện tụng với “Kì Báo” dần đi vào hồi kết. Tuy trong đó cũng có vài lần vấp váp, nhưng cuối cùng cũng giành được cho mấy công nhân bị thương phần tiền công và bồi thường bọn họ nên được hưởng. Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì đều rất vui sướng, mang theo luật sư thực tập của văn phòng đi mở tiệc khánh công.
Tiền công của vụ án này không tính là nhiều, thậm chí không sánh được các vụ án bình thường Hạ Dương Ba từng xử lý. Nhưng nhờ truyền thông đưa tin rât lâu, công ty luật “Khiêm Bằng” trở thành tấm gương trong ngành, dựng lên hình tượng cao lớn vĩ ngạn, chuyên vì quần thể yếu thế lên tiếng.
Ngay cả thầy Trịnh Quốc Khiêm ở Thành phố G cũng gọi điện tới chúc mừng hai người.
Hạ Dương Ba hỏi Hứa Ngụy Trì có vì tranh cãi với Kì Báo mà gây ảnh hưởng tới quan hệ với người nhà không? Hứa Ngụy Trì an ủi: “Dượng có thể gây dựng Vũ Thịnh quy mô như bây giờ tất có tâm thái vững chắc. Lúc trước Nhất Ngôn cũng lo người trong nhà không vui, dượng lại cố ý gọi cho tôi, nói cứ làm theo trình tự. Bên “Kì Báo” xảy ra sơ sót là thuộc về nghiệp vụ, pháp viện nên phán thế nào thì cứ phán thế, đây là công việc, người một nhà cũng phải bỏ qua một bên.”
Đã hỏi thăm người nhà Hứa Ngụy Trì, Hạ Dương Ba gần như buột miệng muốn hỏi thăm tình hình Lưu Nhất Hàng. Dù sao lần đó cũng chỉ thoáng thấy qua video, rất vội, sau đó cũng không nhận được tin gì của Lưu Nhất Hàng nữa.
Nhưng mà… hỏi thế nào chứ?
Cậu ấy sống tốt hay không liên quan gì đến anh đâu?
Cuối cùng Hạ Dương Ba vẫn nhịn xuống, miễn cưỡng cười với Hứa Ngụy Trì.
Hứa Ngụy Trì cau mày nhìn anh một lát, không nén được lên tiếng: “Dương Ba.”
“Sao thế?” Hạ Dương Ba bình tĩnh nhìn anh ấy.
Hứa Ngụy Trì do dự một chút, sau đó vẫn hỏi ra: “Cậu dạo này… không sao chứ?”
“Hả?”
“Ý tôi là… trong nhà vẫn tốt chứ? Bố cậu khỏe không?”
Hạ Dương Ba khó hiểu nhìn anh ấy: “Rất khỏe… Cậu sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Hứa Ngụy Trì hơi khựng lại: “Không có gì, chỉ là gần đây sắc mặt cậu không được tốt…”
Hạ Dương Ba phản xạ có điều kiện đưa tay sờ mặt mình, cười nói: “Đàn ông độc thân lớn tuổi, làm sao so được với người có vợ có con, cuộc sống hôn nhân mĩ mãn như luật sư Hứa chứ hả.”
Hứa Ngụy Trì cũng cười, lườm Hạ Dương Ba một cái, lại như chợt nhớ ra cái gì, nghiêm mặt nói: “Này, không phải thẩm phán Tiểu Dương bên tòa án nhân dân rất có hảo cảm với cậu à? Chuyện sao rồi?”
Hạ Dương Ba sửng sốt.
Thẩm phán Tiểu Dương bên tòa án nhân dân được coi là số một số hai ngành pháp viện thành phố. Trẻ tuổi, xinh đẹp lại có chuyên môn, người theo đuổi cô ấy rất đông, nhưng người ta lại cố tình chú ý tới Hạ Dương Ba.
Hai người quen biết khi tra vụ án, sau đó Hạ Dương Ba thường chạy qua chạy lại tòa án, tuy không gặp được lần nào thẩm phán Tiểu Dương xử án, nhưng hai người thường xuyên qua lại cũng coi như quen biết.
Thẩm phán Tiểu Dương nhiệt tình thẳng thắn, thái độ đối nhân xử thế cũng tương tự phong cách xử án, mạnh mẽ dứt khoát, nói một không hai. Không tới một tuần, chuyện cô ấy theo đuổi Hạ Dương Ba đã truyền khắp toàn bộ giới luật sư Thành phố Lâm.
Hạ Dương Ba có chút luống cuống. Không phải anh chưa từng được người theo đuổi, chỉ là chưa gặp ai lớn gan lại không e dè như thế. Kỹ năng lừa người siêu cấp của mình lúc trước hoàn toàn không áp dụng được với thẩm phán Tiểu Dương.
Cho nên Hạ Dương Ba chỉ có thể áp dục sách lược của Lưu Nhất Hàng – Trốn.
Có thể tránh liền tránh.
Hơn nửa tháng sau, thẩm phán Tiểu Dương mất kiên nhẫn, cho tối hậu thư: “Được là được, không được thì thôi, sau này vẫn có thể làm bạn. Anh cứ lằng nhằng mất thời gian như thế là có ý gì?”
Hạ Dương Ba sắp xếp từ ngữ cả nửa ngày, nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn của thẩm phán Tiểu Dương thì lại gạt bỏ hết lý do thoái thác, lặng đi một lát mới nói thẳng: “Tôi thích đàn ông.”
Thẩm phán Tiểu Dương giật mình một thoáng, sau đó khép lại cái cằm muốn trật khớp của mình, viền mắt hồng hồng, tủi thân nói: “Anh muốn từ chối cũng đừng có dùng lý do làm nhọ bản thân như thế chứ?”
Hạ Dương Ba nghĩ một lúc mới phản ứng ra thẩm phán Tiểu Dương có ý gì, cười khổ nói: “Cô nghĩ đi đâu thế…” Anh nhẹ nhấp một ngụm cà phê, dịu giọng nói: “Tôi cũng nghĩ nhiều lý do thoái thác lắm, hi vọng tìm được lý do gì không làm tổn thương đến cô quá, nhưng Tiểu Dương… nên nói sao bây giờ. Cô rất chân thành, làm bạn cũng tốt, cộng sự cũng tốt, cô làm người dễ dàng bị cuốn theo, chính là chân thành. Tôi nghĩ nếu cô đã dùng tình cảm chân thành tha thiết như thế đưa tới trước mặt tôi, tôi đã không thể đáp lại tình cảm ngang hàng đã rất tệ rồi, nếu lại tìm một vài lý do không chính đáng lừa gạt cô thì càng có vẻ không chính trực.”
“Luật sư Hạ…” Thẩm phán Tiểu Dương không dám tin nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng lại kinh hãi không nói lên lời.
“Tiểu Dương… tôi chưa bao giờ nói dối tính hướng của mình, không cảm thấy đây là chuyện gì đáng xấu hổ. Nhưng cô biết đấy, xã hội này đối xử với đồng tính còn chưa quá bao dung. Tôi rất ít khi nói thẳng với người khác rằng “Tôi thích đàn ông” như bây giờ. Cô là người thứ hai. Tôi rất biết ơn cô coi trọng tôi, cũng cảm động với tình cảm cô dành cho tôi. Xin lỗi, dù tôi muốn làm gì đó cho cô nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cô được. Cho nên chỉ có thành khẩn thẳng thắn mới thể hiện sự tôn trọng lớn nhất tôi có thể dành cho cô.”
Mắt thẩm phán Tiểu Dương ửng hồng, lồng ng*c cũng phập phồng lên xuống, có lẽ là điều chỉnh hô hấp. Một lúc sau lại vẫn không kìm được thoáng nức nở: “Như thế em cũng không cảm thấy được an ủi gì hết.” Nói xong lại gục đầu vừa khóc vừa cười: “Em nghĩ tới rất nhiều lý do để anh từ chối em, lại không ngờ được…”
“Xin lỗi…” Hạ Dương Ba thân sĩ đưa khăn giấy cho cô.
Thẩm phán Tiểu Dương nhận khăn lau nước mắt, buồn cười nói: “Có gì mà xin lỗi chứ? Có phải anh lừa em kết hôn để làm lá chắn cho anh đâu? Như thế mới thảm đúng không?”
Còn đùa được, hẳn là không sao đâu.
Hạ Dương Ba thoải mái thở phào một hơi.
“Em có thể hỏi một chuyện không?” Tiểu Dương chợt nói.
“Hỏi cái gì?”
“Người thứ nhất là ai thế? Anh nói em là người thứ hai anh thẳng thắn tính hướng của mình, vậy người đầu tiên là ai vậy?”
Hạ Dương Ba hơi khựng lại, cau chặt lông mày. Tiểu Dương thấy anh có vẻ không vui thì ngượng ngùng nói: “Không muốn nói cũng không…”
“Là người tôi thích.” Hạ Dương Ba giãn mày, chỉ là vẻ mặt vẫn không thoải mái, thậm chí còn hơi căng thẳng. Anh yên lặng nhìn thẳng vào mắt Tiểu Dương, cười ảm đạm: “Là người tôi yêu.”
“Bảo sao người vĩ đại như em cũng không lọt vào mắt anh.” Tiểu Dương nhún vai, dáng vẻ “anh thiệt thòi rồi”.
Hạ Dương Ba lập tức cảm thấy thoải mái.
“Nếu anh không muốn người khác biết thì em sẽ giúp anh giữ bí mật.” Lúc rời di, Tiểu Dương nói: “Tính hướng của anh.”
Hạ Dương Ba cười khẽ, không nói thêm gì.
Hạ Dương Ba không nghĩ tới Hứa Ngụy Trì lại chợt nhắc tới Tiểu Dương, bất ngờ không kịp phòng, không biết trả lời thế nào.
Hứa Ngụy Trì thấy anh ngơ ngẩn không yên lòng thì bất đắc dĩ thở dài: “Không phải tôi xen vào chuyện của người khác, múa may chỉ đạo gì cậu đâu. Chỉ là… có một mái nhà rồi trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.”
Hạ Dương Ba cảm kích sự quan tâm của Hứa Ngụy Trì, chỉ là có vài thứ khó mà mở miệng, đành phải cười nói: “Tôi biết ý của cậu, chỉ là… tôi chưa gặp được người thích hợp…”
Anh cũng chỉ thuận miệng thôi, ai ngờ Hứa Ngụy Trì lại hứng thú bừng bừng quay đầu hỏi: “Quen cậu nhiều năm như thế còn chưa thấy cậu hẹn hò với ai đâu. Khai mau, cậu thích kiểu người thế nào?”
Thích kiểu như em vợ cậu đấy. Hạ Dương Ba lặng lẽ nói trong lòng.
Hứa Ngụy Trì còn đang chờ Hạ Dương Ba trả lời, anh chỉ có thể căng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng nửa thật nửa giả nói: “Thích người ngu một chút.”
Màn kịch nhỏ:
Lưu Nhất Hàng: Hạ Dương Ba, anh nói ai ngu?
Hạ Dương Ba: Ai hỏi ai ngu?
Lưu Nhất Hàng: Anh lặp lại xem.
Hạ Dương Ba: Lời hay không nói hai lần.
Lưu Nhất Hàng đứng lên cởi quần.
Hạ Dương Ba (đề phòng): Làm gì thế?
Lưu Nhất Hàng (Cười xấu xa): GAY tốt không ngủ hai nam.