Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 48



Hai giờ sáng, thành phố nhỏ phía Nam, xuân hạ giao mùa. Lưu Nhất Hàng giống như con chó nhỏ không nhà để về, lững thững đi không mục đích.

Cơ thể cậu thiên nóng, dù đêm hơi lạnh cũng không cảm thấy, chỉ thấy đầu óc lộn xộn vô cùng, phiền lòng.

Khu đại học xa xôi, ban ngày vốn cũng không đông đúc như nội thành, huống chi giờ đã là nửa đêm.

Trên đường không một bóng người, chỉ có Lưu Nhất Hàng.

Thành phố lớn như thế, tựa như chỉ có một mình cậu, cảm giác cô độc bất lực bao phủ toàn thân.

Nhưng cũng nhờ xung quanh vắng vẻ tĩnh lặng như vậy nên Lưu Nhất Hàng mới có thể bình tĩnh tự hỏi vấn đề trước giờ không nghĩ, cũng không dám suy nghĩ cẩn thận kia.

Cậu bắt đầu tự vấn quan hệ giữa mình và Hạ Dương Ba.

Bắt đầu từ ngày gặp mặt, cho đến quen thuộc, rồi Hạ Dương Ba thổ lộ, sau đó hai người lại ở chung như chưa có gì xảy ra, cuối cùng biến thành như bây giờ…

Nếu buộc phải giải thích chuyện này bắt đầu lên men và phát triển theo hướng mọi người đều không ngờ như vậy từ khi nào, thì hẳn là từ sau khi Hạ Dương Ba thổ lộ.

Không phải là từ ngày Hạ Dương Ba thổ lộ, mà là sau đó. Hạ Dương Ba thổ lộ xong tiếp tục ra vẻ không có chuyện gì xuất hiện trong cuộc sống của Lưu Nhất Hàng, từng li từng tí quấy đảo sự yên tĩnh vốn có, gợn lên từng cơn sóng trong lòng Lưu Nhất Hàng.

Nếu không phải như vây, Lưu Nhất Hàng đã không yêu Hạ Dương Ba.

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong dầu, Lưu Nhất Hàng chợt dừng bước chân. Cậu mờ mịt đứng ở góc đường, tĩnh lặng như tảng đá, nhưng bóng dáng kéo dài trên đất lại run lên nhè nhẹ.

Cậu chợt ngửa đầu thét lên một tiếng, suy sụp ngổi xổm xuống, hai tay ôm mặt.

Lát sau, cả bàn tay đều ẩm ướt.

Cậu là đàn ông, Hạ Dương Ba cũng là đàn ông.

Đàn ông thích đàn ông cũng không có gì lạ, người Hạ Dương Ba thích chính là đàn ông.

Nhưng Lưu Nhất Hàng rõ ràng thích phụ nữ.

Từ cô bé mũm mĩm buộc tóc hai bên ở mẫu giáo, đến cô bạn cán sự môn ngữ văn ngồi cùng bàn luôn bị cậu chọc khóc hồi tiểu học, hay cô gái hoa khôi luôn mặc một bộ váy dài lộ mắt cá chân mảnh khảnh lớp bên năm học trung học, rồi ngay cả cấp ba cũng thích chị gái đeo cặp kính đen mặt mày nghiêm túc lớp trên… cuối cùng còn có Vạn Điềm Điềm…

Lưu Nhất Hàng vô cùng tin tưởng, mình thích con gái, thích phụ nữ.

Cậu không thích đàn ông.

Cậu không thích cậu bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn, không thích những người đàn ông mình gặp sau khi lớn lên, không thích Lý Hạn Dương, không thích Hứa Ngụy Trì, không thích Trương Húc, không thích anh khóa trên, không thích Vương Mãn Đường và Ứng Lê Minh.

Không thích bọn họ theo hướng đó.

Nhưng cậu lại thích Hạ Dương Ba.

Lúc này, Lưu Nhất Hàng rốt cuộc nhân thức rõ ràng. Cậu thích Hạ Dương Ba. Chính là loại thích mà anh đối với cậu.

Không phải vì hối hận đã làm ra chuyện như vậy với Hạ Dương Ba trong lúc giận dữ mới thích anh, mà là vì thích anh nến mới tức giận, mới ghen tuông, mới mất lý trí làm như vậy với anh.

Cậu thích Hạ Dương Ba, chuyện này thật dễ thừa nhận, nhưng với Lưu Nhất Hàng mà nói lại thật khó chịu nổi.

Cậu có thể thừa nhận mình thích Hạ Dương Ba, chỉ là không dám tin tưởng mình thích đàn ông.

Thật quá khó khăn.

Vì thế, sau khi sống mơ màng lơ đãng qua hai tuần, chờ tới tờ giấy báo thực tập chứa tâm huyết của Ngô Thịnh và sự cố gắng suốt bốn năm qua của Lưu Nhất Hàng tới tay, cậu thấy trong thư gửi kèm một tờ tuyên truyền khuyến khích tham gia đoàn chữa bệnh vô biên giới, cậu không chút do dự chọn cái sau.

Tình huống hiện tại với cậu mà nói quá phức tạp. Cậu còn chưa trưởng thành đến mức đủ để đối mặt với những chuyện đã xảy ra. Hoặc là nói, cậu không đủ dũng cảm nghênh đón những gì sắp xảy ra.

Cậu bỏ chạy.

Chuồn là thượng sách chính là môn học Lưu Nhất Hàng giỏi nhất trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời.

Cứ như chỉ cần chạy trốn rồi, mọi phiền não sẽ biến mất không thấy vậy.

Mà lần bỏ trốn này một phát tới tận Tanzania.

Cậu cho rằng mình ở Châu Phi nửa năm một năm, chờ chuyện này qua rồi, Hạ Dương Ba cũng quên cậu sạch sẽ, thích người khác, đến lúc ấy cậu sẽ về. Mà khi đó có lẽ cậu sẽ phát hiện mình vẫn thích phụ nữ hơn.

Là con gái, da trắng mặt xinh, nói chuyện ngọt ngào mềm mại, ôm vào lòng cũng mềm như bông.

Cuối tháng sáu cũng là lúc sắp tới mùa nóng nhất ở Thành phố Lâm, Lưu Nhất Hàng thu xếp hành lý xong xuôi, không chút ngập ngừng do dự rời khỏi nơi mình sinh sống suốt hai mươi ba năm qua.

Cậu tháo bỏ toàn bộ phần mềm dùng để xã giao, chỉ để lại một phần mềm gọi video để thỉnh thoảng gọi về nhà, đây cũng là yêu cầu khi Lưu Nhất Ngôn thỏa hiệp giúp cậu đỡ lời với mọi người trong nhà.

Một tuần ít nhất phải gọi video về nhà một lần, bọn họ cần xác nhận Lưu Nhất Hàng còn sống, khỏe mạnh tốt đẹp.

Hai năm này ở Tanzania còn coi như yên ổn, không có thiên tai, cũng không có chiến loạn, chỉ là vẫn rất cằn cỗi, điều kiện chữa bệnh vẫn còn lạc hậu.

Lưu Nhất Hàng còn chưa tốt nghiệp, chưa có giấy phép hành nghề của bác sĩ, chỉ có thể đi theo đoàn chữa bệnh thường trú bên này đến từng nơi khám tại gia, phụ trách chủ yếu làm hậu cần, chạy chân vặt.

Nhưng như thế cậu vẫn làm rất nghiêm túc, đắm chìm trong công việc, làm cái gì cũng đều tập trung, không cẩu thả.

Có đôi khi bọn họ sẽ đi đến những vùng rất xa xôi, thậm chí còn không có quốc lộ đi qua. Bọn họ chỉ có thể xuống xe nửa đường, đeo theo đồ chữa bệnh đi bộ tới. Nếu người bệnh ở nơi đó nhiều hơn dự đoán còn phải ở lại vài ngày rồi mới có thể quay lại nơi ở.

Địa phương quá hẻo lánh đều không có mạng, cậu chỉ có thể vội vàng nhắn tin báo bình an, đôi khi còn gửi kèm một bức ảnh lôi thôi lếch thếch.

Ngày ở đây rất vất vả. Hai mươi ba năm cuộc đời Lưu Nhất Hàng đều được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ phải chịu khổ đến vậy.

Lúc bắt đầu đều là khó vượt qua nhất, đôi khi nằm ngủ trên ván giường cứng đờ nóng đến thở cũng khó khăn, không có điều hòa, không có quạt điện, Lưu Nhất Hàng mất ngủ cả đêm.

Cậu lăn qua lộn lại đếm cừu, đánh thức người bên cạnh.

Người ngủ cạnh Lưu Nhất Hàng là bác sĩ Phó, hơn bốn mươi tuổi. Ông vốn là bác sĩ ở một bệnh viện tại Thủ đô, mấy năm trước vợ ông qua đời vì ung thư, hai người lại không có con, mất đi cột chống tinh thần, bác sĩ Phó hưởng ứng kêu gọi đến Châu Phi làm bác sĩ không biên giới, ở nơi này suốt bốn năm.

Tính bác sĩ Phó rất tốt, kiến thức chuyên môn cũng giỏi, bình thường dạy Lưu Nhất Hàng rất nhiều thứ.

Nghe thấy Lưu Nhất Hàng lăn qua lộn lại không ngủ được, ông nhẹ nhàng cười: “Nóng đúng không?”

Lưu Nhất Hàng vâng một tiếng.

“Khó chịu nhỉ?” Bác sĩ Phó lại hỏi.

“Hơi khó chịu ạ!” Lưu Nhất Hàng đáp.

“Mấy hôm nữa là quen.” Ông nói.

Lưu Nhất Hàng không nói nữa.

Lát sau, bác sĩ Phó nghe thấy cậu chưa ngủ được lại hỏi: “Nhớ nhà đúng không?”

Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, đáp: “Không… không nhớ nhà…”

Bác sĩ Phó cảm thấy cậu mạnh miệng, gắng chống đỡ chịu đựng, khẽ thở dài một hơi, không nói nữa.

Lưu Nhất Hàng không nói dối, mấy ngày nay trằn trọc không ngủ được không chỉ vì nóng, không quen, cũng không vì nhớ nhà.

Mà là nhớ tới một người không nên, nhớ Hạ Dương Ba.

Nhớ như điên như dại.

Từ ngày cậu bắt đầu đến Châu Phi, nỗi nhớ này chẳng những không bị thời gian và khoảng cách pha loãng, ngược lại càng ngày càng sâu sắc. Lưu Nhất Hàng càng không muốn đối mặt nó càng quấy rầy đào khoét trái tim cậu. Trong suy nghĩ, trong mơ của Lưu Nhất Hàng đều là nụ cười khiêm tốn ôn hòa của Hạ Dương Ba.

Cậu nghĩ có lẽ mình không chỉ đơn giản là thích anh, cậu trót yêu anh mất rồi.

Chuyện này không liên quan đến việc anh là nam hay nữ.

Chỉ là yêu trúng Hạ Dương Ba mà thôi, anh là nam lại có cách nào đâu?

Ngày sinh nhật Hứa Mộ Ngôn và Hứa Dật Thần, Lưu Nhất Hàng gọi video về cho người nhà, vô tình thấy được Hạ Dương Ba.

Cách màn hình, xuyên qua hơn mười nghìn km núi non sông biển, năm tiếng lệch múi giờ, người đàn ông cậu bị bắt yêu đang đứng lạnh nhạt thờ ơ nhìn cậu, nụ cười dịu dàng ôn hòa trong trí nhớ hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn là một người đàn ông xa cách, nhìn mình không chút hơi ấm.

Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, muốn xin lỗi anh, muốn giải thích chuyện đêm đó, muốn nói mình rất nhớ anh, không biết vì sao, chỉ là rất nhớ rất nhớ. Cậu muốn kể cho anh chuyện ở bên này, vui sướng, đau khổ đều muốn chia sẻ với anh. Quan trọng nhất là… cậu đã sẵn sàng thừa nhận cậu thích anh. Không biết tại sao, không biết từ khi nào, chính là đã thích anh mất rồi.

Nhưng khi gương mặt Hạ Dương Ba xuất hiện trên màn hình, thái độ lạnh nhạt không còn ấm áp dịu dàng như thường ngày nữa, cậu lại không nói lên lời.

Chắc Hạ Dương Ba hận cậu lắm.

Mãi tới khi Lưu Nhất Ngôn nhắc nhở, Lưu Nhất Hàng mới gọi một tiếng “Anh Hạ.”

Mà khi người kia nở nụ cười đầy tính công thức hóa như đã luyện tập vô số lần với cậu, Lưu Nhất Hàng nghe được như có thứ gì trong lồng ng*c đang rạn nứt, vỡ nát.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com