Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 47



“Vậy… cậu ấy có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm… à hôm trước có gọi video, trông có vẻ bận, đen đi, cũng gầy nữa… nhưng có vẻ trưởng thành lên nhiều.”

Giọng Hứa Ngụy Trì trầm thấp có sức hút, Hạ Dương Ba từng đắm chìm trong tiếng nói dịu dàng của người này suốt mười năm, nhưng bây giờ tập trung nghe ngấu nghiến từng từ Hứa Ngụy Trì nói lại chỉ vì một bóng dáng khác trong lời nói của đối phương.

Hai người đang nói chuyện thì Lý Hạn Dương chạy từ trên tầng xuống: “Anh Hứa, mau, Nhất Hàng gọi!”

Hứa Ngụy Trì vui vẻ, bế Thần Thần khó xử nhìn Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba hiểu ý nói: “Tôi bế Tiểu Mộ cho.” Nói xong liền qua bên kia sô pha, ôm lấy Tiểu Mộ trong tay Hứa Ngụy Lâm, đi theo Hứa Ngụy Trì.

Vườn hoa trên tầng yên tĩnh hơn bên dưới nhiều, vừa lên tới nơi, Hạ Dương Ba đã nghe thấy người một nhà bọn họ nhốn nháo nói cười.

“Anh Hứa đến.” Là tiếng Lý Hạn Dương.

“Tiểu Mộ đâu? Thần Thần đâu?” Có lẽ tín hiệu bên kia không được tốt lắm, giọng Lưu Nhất Hàng bị chậm vài giây, cũng không rõ ràng, nhưng Hạ Dương Ba lại nghe rõ toàn bộ.

Là Lưu Nhất Hàng.

Cậu ấy còn sống, sống rất tốt.

Ở Châu Phi.

Hứa Ngụy Trì dẫn đầu ôm Hứa Dật Thần lên trước, Lưu Nhất Ngôn cầm iPad, Ngô Thịnh ôm cậu chủ nhỏ nhà mình, Phòng Kha và Lý Hạn Dương tụm đầu vào trước màn hình.

“Thế nào rồi? Có khỏe không?” Hứa Ngụy Trì đứng sau Lưu Nhất Ngôn, nghiêng người lộ ra đầu mình và Hứa Dật Thần.

“Anh Hứa…” Lưu Nhất Hàng hơi ngượng ngùng, thấy Hứa Dật Thần thì lại gọi to: “Thần Thần! Cậu là cậu nhỏ của cháu nè!”

Hứa Dật Thần hưng phấn cười khanh khách, khoa tay múa chân muốn nhào vào màn hình.

Đáng tiếc không thể như Lưu Nhất Hàng mong muốn gọi một tiếng “Cậu nhỏ”.

“Nhóc con ch*t tiệt, ngay cả sinh nhật Thần Thần với Tiểu Mộ cũng không biết đường về…” Lưu Nhất Ngôn bất mãn than thở.

Lưu Nhất Hàng bất đắc dĩ: “Chị… em cũng thành cậu nhỏ rồi, chị đừng luôn miệng gọi nhóc con ch*t tiệt nữa được không?”

“Lên làm cậu thì giỏi lắm à? Lên làm cậu cũng là em trai chị…” Giọng Lưu Nhất Ngôn hơi run, rõ ràng có âm khóc.

Lưu Nhất Hàng vội vã cầu cứu Hứa Ngụy Trì: “Anh Hứa…”

Hứa Ngụy Trì một tay ôm Lưu Nhất Ngôn, một tay ôm Hứa Dật Thần, giọng ôn hòa: “Rồi rồi, khó lắm Nhất Hàng mới có thời gian gọi về, để em ấy nói chuyện với mọi người đi…”

Ngô Thịnh ngó iPad: “Lưu Nhất Hàng, nói cho cậu biết, ở bên kia đừng có loạn quan hệ nam nữ linh tinh, mang bệnh về nhà…”

“Anh!” Lưu Nhất Hàng vội cắt ngang: “Em biết em biết rồi! Em đảm bảo ở bên này sống trong sáng lành mạnh không quan hệ, ngoan ngoãn làm thiên sứ áo trắng!”

Ngô Thịnh hài lòng hừ nhẹ, Lưu Nhất Hàng lại như nhớ ra cái gì: “Tiểu Mộ đâu?”

Hạ Dương Ba vẫn lẳng lặng đứng một bên lúc này mới tiến tới hai bước, mấy người Ngô Thịnh tránh ra một khoảng cách, làm Lưu Nhất Hàng có thể nhìn thấy Tiểu Mộ Ngôn.

“Tiểu Mộ, cậu là cậu nhỏ nha! Có nhớ…” Nói đến một nửa, Lưu Nhất Hàng chợt không nói nổi nữa, bởi vì Hứa Mộ Ngôn vừa nghiêng đầu cậu liền thấy người muốn gặp mà không dám gặp kia.

Nhưng Hạ Dương Ba chỉ thờ ơ nhìn Lưu Nhất Hàng, không như cậu tưởng tượng sẽ giận tím mặt, càng không có nụ cười quen thuộc lúc trước, chỉ lẳng lặng nhìn cậu như nhìn một người lạ.

Lưu Nhất Hàng hít sâu một hơi, buộc bản thân không nhìn mặt Hạ Dương Ba, chuyển mắt qua Tiểu Mộ và Thần Thần: “Chúc mừng sinh nhật hai bé cưng nha!”

Hai bé con bi ba bi bô cười, bên kia màn hình Lưu Nhất Hàng cũng ngây ngốc cười.

Hạ Dương Ba mím môi, giữa không khí vui vẻ nghiêm túc quan sát Lưu Nhất Hàng.

Hình ảnh không nét lắm, nhưng vẫn có thể thấy Lưu Nhất Hàng gầy hơn, không đến mức sọp hẳn đi, chỉ là gương mặt càng thêm góc cạnh.

Đen đi nhiều, nếu nói trước đây cậu giống Husky thì bây giờ tương đối giống một con chó đen.

Nhớ tới hành vi của Lưu Nhất Hàng lúc trước, Hạ Dương Ba âm thầm định nghĩa trong lòng: Vừa đen vừa to, sói hoang nhỏ nuôi không thân người.

Hạ Dương Ba tựa như một người ngoài cuộc, đứng yên lặng lẽ, lơ đãng nhìn Lưu Nhất Hàng trên màn hình.

“Sao thấy anh Hạ mà không chào? Càng lớn càng không lễ phép!” Tiếng răn dạy của Lưu Nhất Ngôn rơi vào tai Hạ Dương Ba, sau đó là một tiếng khàn khàn trầm thấp: “Anh Hạ.”

Hạ Dương Ba tập trung tinh thần, nở một nụ cười công thức hóa: “Nhất Hàng, có khỏe không?”

“Vẫn… vẫn ổn… Ý tôi là, tôi rất tốt… anh…” Lưu Nhất Hàng lắp bắp.

Lưu Nhất Ngôn cười nói: “Tôi tôi anh anh mãi cái gì thế? Không nói chuyện bình thường được à?”

Lưu Nhất Hàng gãi đầu, ngây ngốc cười rộ lên.

Lưu Nhất Ngôn lại dặn dò cậu “Chú ý an toàn”, “Tự chăm sóc bản thân cho tốt” rồi mới lưu luyến ngắt điện thoại.

Video đã ngắt, Lưu Nhất Hàng chợt muốn khóc.

Tối hôm ấy cũng không phải Lưu Nhất Hàng hoàn toàn đánh mất lý trí.

Nếu nói cồn làm cho cậu mất tỉnh táo, giận quá mất khôn thì cũng phải giải thích rõ vì sao giận? Cơn giận này từ đâu tới?

Lúc Lưu Nhất Hàng mở mắt thì chỉ thấy mình như một con chó to nằm sấp trên người Hạ Dương Ba. Mà người dưới thân cả người trần trụi, mặt đỏ ửng, mắt nhắm chặt, lông mày cũng nhăn lại tại chỗ, nhìn rất khổ sở.

Lưu Nhất Hàng lập tức hoa cả mắt, nhẹ nhàng cử động, lại phát hiện thân dưới mềm nhũn vẫn đang lưu lại trong hu**t sau của Hạ Dương Ba.

“Đùng” một tiếng, Lưu Nhất Hàng cảm thấy đầu mình như nổ tung.

Từng hình ảnh trước đấy không lâu như phim điện ảnh tràn vào trong đầu Lưu Nhất Hàng.

Cậu nhớ lúc ở khách sạn nôn thốc nôn tháo, sau đó loạng choạng, lảo đảo cùng Trương Húc dựa lẫn nhau về trường học. Tiếp theo cũng nhớ tới mình nóng đầu lên liền cầm lấy chiếc cúp vừa đạt được đến thẳng nhà Hạ Dương Ba, muốn cùng anh chia sẻ cảm giác vui sướng lúc ấy. Nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hạ Dương Ba, trong lòng liền trào lên cảm giác chua xót ấm ức, lời ra khỏi miệng cũng chỉ có chất vấn gấy sự.

Cậu cũng nhớ tới lúc kích động chạy tới nhà Hạ Dương Ba liền thấy thiếu niên trắng trẻo non nớt kia từ phòng tắm của anh đi ra, gương mặt thật dễ nhìn, cậu hoàn toàn không bằng người ta. Đôi dép trong nhà cậu ta đi, áo tắm cậu ta khoác đều là Hạ Dương Ba mua cho cậu. Đối phương còn thân thiết hỏi Hạ Dương Ba có khách sao, giống như cậu ta cũng chính là chủ nhân của căn nhà này vậy.

Đồng thời, Lưu Nhất Hàng nhớ chính mình tức giận phẫn uất, nhấc chân liền đạp cho khách không mời mà đến một chân, nhưng Hạ Dương Ba lập tức chạy tới ngăn cản. Cậu cũng không nhất định phải đánh nhau với người khác, nhưng Hạ Dương Ba càng che chở Lưu Nhất Hàng càng bực bội, càng không cam lòng, hận không thể gi*t ch*t người kia để giải hận.

Cổ áo Hạ Dương Ba hé mở, thiếu niên kia thấy nửa bộ ng*c của anh lộ ra thì đỏ mặt lên, Lưu Nhất Hàng không nhịn được nghĩ tới hai người này vừa rồi đã trải qua mây mưa điên cuồng thế nào.

Bảo sao.

Bảo sao Hạ Dương Ba không buồn xem lễ trao giải của cậu, vội vàng bỏ đi.

Ra là có hẹn với giai nhân.

Tưởng tượng tới Hạ Dương Ba cả người trần trụi dây dưa với người khác, Lưu Nhất Hàng không khống chế được ghen tuông phát cuồng.

Đúng thế, là ghen.

Lưu Nhất Hàng vừa nhận ra toàn bộ hành vi điên cuồng mất lý trí của mình là ghen thì không nhịn được thấp giọng mắng: “Đệch!”

Sau đó, cậu mạnh mẽ rút khỏi cơ thể Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba khó chịu cau mày rên rỉ, Lưu Nhất Hàng lảo đảo đứng lên, nín thở nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

Nhưng Hạ Dương Ba cũng không tỉnh lại, chỉ không thoải mái giật giật. Mà lúc Lưu Nhất Hàng vừa rút ra, một ít chất lỏng trắng mịn chảy ra khỏi người Hạ Dương Ba.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com