Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 46



Đã được hơn hai tháng từ khi nhận được tin tức từ Lưu Nhất Hàng.

Vào ngày sinh nhật một tuổi của Hứa Dật Thần và Hứa Mộ Ngôn, Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì đã tổ chức một party nhỏ cho hai thằng nhóc. Sở dĩ là party nhỏ là vì chỉ mời người nhà, và rất ít bạn bè thân thiết.

Ngô Thịnh và Phòng Kha đã có một cậu con trai yêu quý cách đây hai tháng trước, nhóc con kia nhìn rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, lại hơi giống Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Ngôn bế thằng bé, còn ném hai nhóc tì nhà mình sang một bên.

Sau khi Hạ Dương Ba chúc mừng hai vợ chồng Ngô Thịnh, rồi bị Lưu Nhất Ngôn gọi, anh tìm ghế sofa trong phòng khách và ngồi xuống.

Hầu hết tất cả khách đều tập trung ở tầng một, Ngô Thịnh và Phòng Kha đang bận rộn trong nhà bếp, trong phòng giải trí thì kín người hết chỗ. Lưu Nhất Ngôn vừa luống cuống tay chân mà bế cậu quý tử nhà Ngô Thịnh, vừa nói với Hạ Dương Ba, mọi người trong phòng giải trí đều là bạn bè chung của Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì, phần lớn là bạn cấp ba, cũng có đồng nghiệp của Lưu Nhất Ngôn.

Trong phòng khách lại không nhiều người lắm, Hạ Dương Ba nhìn xung quanh một vòng, anh không nhìn thấy Lưu Nhất Hàng.

Anh thở dài nhẹ nhõm, cũng không rõ là thở dài nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.

Anh sinh đôi của Hứa Ngụy Trì Hứa Ngụy Lâm đang bế Tiểu Mộ Ngôn, anh ta vô cùng thân thiết, kiên nhẫn dạy ở bên tai cô bé: “Bác… Gọi là bác… Gọi bác…”

Bên cạnh có một người trẻ tuổi lạ mặt, trạc tuổi Lưu Nhất Hàng, ngũ quan đường nét cũng hơi giống nhau, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác.

Sống mũi cao của cô ấy đỡ một cặp kính gọng đen, bờ môi của cô ấy mỏng hơn Lưu Nhất Hàng. Cô ấy hơi mím môi, không giống với khí chất đầy ánh mặt trời và cỏ xanh trên người Lưu Nhất Hàng, mà cô ấy cho người ta một khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cô ấy đang cầm trên tay một khối Rubik nhỏ, Tiểu Dật Thần ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai người đang chăm chú nghiên cứu khối Rubik kia. Nghe thấy Hứa Ngụy Lâm dạy Tiểu Mộ Ngôn nói, cô ấy không nhịn được hơi cười, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Hứa Ngụy Lâm: “Anh Ngụy Lâm, phát âm của hai từ đó quá khó, Tiểu Mộ không học được.”

Hứa Ngụy Lâm cũng không giận, còn cười cười, thản nhiên nói: “Giáo dục, là phải bắt đầu từ bé.”

Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba, mỉm cười lễ phép chào hỏi: “Luật sư Hạ.”

Hạ Dương Ba cũng khẽ gật đầu với anh ta, rồi dùng ánh mắt hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía thanh niên kia.

Hứa Ngụy Lâm giới thiệu: “Đó là em họ của Lưu Nhất Ngôn, Lý Hạn Dương.” Sau đó anh ta nói với Lý Hạn Dương: “Hạn Dương, anh này chính là đối tác của Ngụy Trì, Hạ Dương Ba, luật sư Hạ.”

Lý Hạn Dương lập tức lễ phép đứng dậy: “Luật sư Hạ, xin chào.”

Đúng rồi.

Hạ Dương Ba nhớ ra, Lưu Nhất Hàng đã từng nói, cậu còn có một em họ sinh cùng năm, nhưng lại sinh sớm hơn nhiều tháng. Còn tên cụ thể là gì, lúc đó anh không chú ý nghe, chỉ nhớ hình như là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của Thành phố Lâm năm đó, nói chung là người học rất giỏi.

Nhưng khí chất của người trước mắt này không phù hợp lắm.

Anh vươn tay với Lý Hạn Dương, rồi quỷ thần xui khiến nói: “Đừng khách khí như vậy, cứ như Nhất Hàng, gọi anh Hạ là được.”

Nói xong, chính anh lại ngây ngẩn cả người trước, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng.

Lý Hạn Dương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt cậu ấy lập tức lộ ra một nụ cười chân thành: “Anh Hạ quen biết Nhất Hàng?”

Hạ Dương Ba đâm lao phải theo lao, chỉ đành gật đầu: “Ừm. Bọn anh… Là bạn bè.”

“Vậy anh và anh ấy… Quan hệ tốt chứ?” Lý Hạn Dương lại hỏi.

“Cũng… Tạm được.” Hạ Dương Ba đáp lại, anh thầm nghĩ, rốt cuộc quan hệ cưỡng hiếp và bị cưỡng hiếp là tốt, hay không tốt?

Lý Hạn Dương không nhìn thấy nội tâm Hạ Dương Ba xoắn xuýt, cậu ấy đẩy một kính mắt lên, cau mày, rồi hỏi: “Vậy anh… có biết, tại sao anh ấy muốn đi Tanzania không?”

Tanzania?

Lưu Nhất Hàng đi Tanzania?

Đi Tanzania lúc nào?

Tại sao cậu lại muốn đi Tanzania?

Tính tất cả, từ sau một đêm kia, Hạ Dương Ba đã gần ba tháng không nghe tin tức của Lưu Nhất Hàng, những lúc nghĩ đến cậu anh rất nhớ cậu, có đôi khi lại hận, chỉ ước mình đi ch*t đi thôi, nhưng chỉ ngắn ngủi trong một giây mà thôi, sau đó lập tức lại bị nỗi nhớ và khát vọng sâu hơn thay thế.

Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cậu lại chạy đến một vùng đất khác.

Cậu lại đi Tanzania!

Tuy Hạ Dương Ba không nói gì, nhưng biểu tình khiếp sợ trên mặt anh vẫn rơi vào trong mắt của Lý Hạn Dương, cậu ấy lập tức phòng bị mà nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba, lông mi nhíu chặt, giọng nói càng lạnh hơn: “Anh không biết à?”

Không biết cái gì?

Không biết tại sao cậu muốn đi Tanzania?

Hoặc có lẽ là, không biết cậu đi Tanzania?

Hạ Dương Ba không biết cái gì.

“Tôi…” Hạ Dương Ba ngơ ngác nhìn Lý Hạn Dương thay đổi nét mặt có ý tốt lúc nãy sang hơi phòng bị, mà không nói nên lời.

“Dương Ba, cậu tới rồi…” Cũng may Hứa Ngụy Trì xuất hiện đúng lúc, hóa giải tình cảnh làm người ta xấu hổ vô cùng này.

“Anh Hứa.” Lý Hạn Dương nhìn sâu vào Hạ Dương Ba, sau đó khéo léo gọi Hứa Ngụy Trì.

Anh ấy gật đầu với Lý Hạn Dương, rồi đi tới, vỗ nhè nhẹ lên vai Hạ Dương Ba, ngồi xuống bên cạnh anh, nói với hai người: “Nói chuyện gì vậy?”

Lý Hạn Dương ngoan ngoãn, cô ấy cố ý không trả lời, chỉ ngồi xổm trước ghế sa lon chơi đùa với Hứa Dật Thần, Hạ Dương Ba đành kiên trì mà trả lời: “Chúng tôi… Đang nói về Nhất Hàng…”

“Nhất Hàng?” Hứa Ngụy Trì rõ ràng hơi kinh ngạc, anh ấy nhìn Hạ Dương Ba, lại nhìn Lý Hạn Dương, sau đó hiểu ra thì cười cười, anh ấy hỏi Lý Hạn Dương: “Sao vậy? Hai đứa không hòa thuận à?”

Hạ Dương Ba lại nghẹn họng nhìn trân trối một lần nữa.

Lý Hạn Dương không ngẩng đầu, ồm ồm nổi giận nói: “Ai hòa thuận với anh ta!”

Hứa Ngụy Trì buồn cười: “Bao tuổi rồi còn gây chuyện, hai đứa vẫn chưa xong à?”

“Em sẽ không để yên cho anh ta đâu!”

Thấy dáng vẻ của Hứa Ngụy Trì, Hạ Dương Ba không nhịn được cười rộ lên.

Hứa Ngụy Trì bất đắc dĩ đỡ trán: “Hạn Dương, em luôn luôn rất hiểu chuyện, sao lần này…”

“Lần này?” Lý Hạn Dương đỏ mắt, quay đầu nhìn Hứa Ngụy Trì, cậu ấy thoáng lên giọng: “Lần này có thể giống bình thường sao? Anh Hứa, anh nói có phải anh ấy bị bệnh hay không? Đi chỗ tốt không đi, lại đi Tanzania? Loại chỗ đó, là, là chỗ ai cũng có thể đến sao?”

Hứa Ngụy Trì sửng sốt, một lát sau, rốt cuộc anh ấy không trả lời Lý Hạn Dương, mà chỉ giơ tay lên vỗ về vai trái cậu ấy, và khẽ thở dài một hơi.

“Chị cũng thật là, cũng không biết đường mà quản anh ấy…” Lý Hạn Dương không được tự nhiên mà quay mặt, cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm, không biết là có tâm linh cảm ứng với Lưu Nhất Ngôn hay là thế nào, giọng của Lưu Nhất Ngôn ở bên kia đã truyền đến: “Hạn Dương, em tới đây một chút được không?”

Lý Hạn Dương vểnh miệng, bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Ngụy Trì.

Hứa Ngụy Trì cười cười với cô ấy: “Để Thần Thần cho anh, em đi đi.”

Lý Hạn Dương dè dặt đặt Thần Thần vào trong lòng Hứa Ngụy Trì, rồi bước nhanh về hướng Lưu Nhất Ngôn.

Đợi Lý Hạn Dương đi xa, Hạ Dương Ba mới không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhất Hàng em ấy…”

Hứa Ngụy Trì cười khổ: “Không sai, thằng nhóc đó, chạy đến Châu Phi cứu trợ nhân đạo rồi.”

“Ồ…” Trong câu này Hạ Dương Ba cũng không có được tin tức gì mới, anh không khỏi hơi thất vọng.

Cũng may Hứa Ngụy Trì vẫn chưa dừng lại, anh ất nói tiếp: “Cuối tháng năm, trường y bắt đầu sắp xếp các bệnh viện và khoa thực tập cho sinh viên năm nay, Ngô Thịnh có chút quan hệ, hơn nữa thành tích của Nhất Hàng cũng không tệ, nên lúc chuyện vào khoa nội của bệnh viện trực thuộc về cơ bản đã được quyết định, ai ngờ đâu, trường học của chúng nó có có hợp tác với đội ngũ y tế ở Châu Phi, nên thằng nhóc ấy lại nộp đơn không nói một lời, đợi người trong nhà biết thì nó đã sắp sửa lên đường rồi.”

“Hạn Dương cùng nhau lớn lên với em ấy từ nhỏ, hai người về cơ bản không có bí mật gì, trước khi lên đường Nhất Hàng mới gọi điện thoại cho em ấy, rồi hai người trực tiếp cãi nhau qua điện thoại.” Biểu tình Hứa Ngụy Trì hơi bất đắc dĩ.

Hạ Dương Ba không hiểu nói: “Loại chuyện này, không phải là cần có người ký tên sao?”

“Đừng nói nữa! Cái thằng Lưu Nhất Hàng này!” Nói đến chỗ này, ngay cả Hứa Ngụy Trì luôn luôn tốt tính cũng hơi kích động: “Nó thừa dịp bố nó uống nhiều rồi về nhà, lừa bố nó nói trường học sắp xếp thực tập và cần phụ huynh kí tên đồng ý, nó đặt tờ ký thực tập gốc vốn sắp xếp cho nó ở trên mặt, bố nó mới tùy tiện nhìn lướt qua, thấy là giấy đầu ngành của bệnh viện trực thuộc, nên cũng không quan tâm lắm, mới lần lượt ký vài trang… Ai biết tờ giấy kia kẹp một trang khác bên trong…”

“Cái thằng ranh con này…” Hạ Dương Ba cũng không nhịn được, vừa tức vừa cười, anh thấp giọng mắng một câu.

Hứa Ngụy Trì cũng cười rộ lên: “Chú nhỏ này thực sự là… May mà Lưu Nhất Hàng không bảo bố nó ký tài sản chuyển nhượng lớn gì…”

“Chuyện Nhất Hàng đi Châu Phi, trước đó người nhà cũng không biết sao?” Hạ Dương Ba hỏi.

“Về cơ bản là cuối cùng mọi người mới biết, Nhất Ngôn biết sớm hơn một chút, tuy nhiên lúc đó thì nó đã làm xong tất cả thủ tục, mới nói cho Nhất Ngôn.”

“Cô ấy… Không ngăn cản à?”

Hứa Ngụy Trì cười khổ: “Cô ấy đâu phải người ngăn cản người khác? Chính cô ấy còn tùy hứng không chịu được…” Tuy nói là oán trách, nhưng giữa lông mày đã thể hiện sự cưng chiều.

Hạ Dương Ba cười xấu hổ.

“Ai da, mặc dù cô ấy nói như vậy chứ lúc đó cũng cổ vũ nó cứ làm chuyện mình muốn làm, cũng giúp đỡ nó thuyết phục người nhà, nhưng nói cho cùng, người lo lắng cho nó nhất vẫn là Nhất Ngôn.”

“Bình thường chẳng mấy khi đọc tin tức, mà hai tháng này, toàn xem tin về Châu Phi trên BBC News không dời mắt, lúc thì lo lắng có khủng bố tập kích gì đó, lúc lại lo lắng có dịch bệnh bùng nổ. Hai ba ngày đầu luôn gọi điện thoại cho Nhất Hàng, không nghe thấy giọng là không ngủ được…”

Lưu Nhất Ngôn đích thật là rất đau lòng cho người em trai này.

Thảo nào Lưu Nhất Hàng lại ỷ lại vào cô ấy như vậy.

Hạ Dương Ba cúi đầu, không biết anh suy nghĩ cái gì, Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, Tiểu Dật Thần không ngồi yên mà vẫy tay không ngừng đung đưa trước mắt Hứa Ngụy Trì.

Nửa phút sau, Hạ Dương Ba hơi trầm giọng nói: “Vậy… cậu ấy có khỏe không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com