Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 45



Tắm rửa xong đi ra, Hạ Dương Ba cảm thấy đầu óc hỗn loạn, ngay cả tóc cũng không sấy, ngã xuống giường liền ngủ. Chờ anh ngủ đủ tình dậy đã là buổi chiều. Mở di động liền thấy có vài cuộc gọi nhỡ, có của Tiểu Trác, cũng có của Hứa Ngụy Trì.

Di động bị mất ở thành phố S, anh tùy tiện lấy cái sim mới, tạm thời cũng chỉ có Tiểu Trác và Hứa Ngụy Trì biết số này, có lẽ là Tiểu Trác không tìm thấy anh nên nhờ Hứa Ngụy Trì giúp đỡ.

Anh day trán, đầu vẫn đau vô cùng. Nghĩ một lát, gọi cho Hứa Ngụy Trì trước, bên kia lập tức nhận điện thoại, giọng nói lo lắng: “Dương Ba, cậu sao thế?”

“A…” Hạ Dương Ba hơi ấp úng: “Tôi không sao, hơi không thoải mái thôi.”

Bình thường Hạ Dương Ba cư xử đều rất đáng tin cậy, chưa từng xảy ra tình trạng không nhận điện thoại của Hứa Ngụy Trì, Hứa Ngụy Trì còn tưởng Hạ Dương Ba nhận vụ án này bị người của “Kì Báo” làm khó. Bây giờ nghe ra giọng anh chỉ hơi khàn khàn mệt mỏi thì cũng thoáng an tâm.

“Tiểu Trác tìm cậu cả ngày rồi đấy!” Hứa Ngụy Trì nén giận nói.

Hạ Dương Ba cười miễn cưỡng: “Tiểu Trác à… thật không tiến bộ gì cả, làm bao lâu rồi mà có chuyện gì cũng phải tìm tôi…”

“Chủ thầu bên kia đồng ý về làm chứng.” Hứa Ngụy Trì nhẹ giọng nói.

Hạ Dương Ba sững sờ hai giây mới phản ứng lại, cảm giác khó chịu trên người bị vui sướng bất ngờ trào lên thay thế được, trên mặt chậm rãi nở nụ cười tự tin: “Tôi biết mà.”

Hứa Ngụy Trì cũng cười khẽ: “Được rồi, nhanh gọi cho Tiểu Trác đi.”

Hạ Dương Ba đáp một tiếng, ngắt máy, sau đó lập tức gọi cho Tiểu Trác.

Tiểu Trác trước tiên là miêu tả hai ngày Hạ Dương Ba về Thành phố Lâm cậu ta ở lại thành phố S liên tục lấy đạo phục người thuyết phục nhà thầu kia như thế nào. Sáng nay, cuối cùng thì vị chủ đầu tư kia đã đồng ý theo Tiểu Trác cùng về Thành phố Lâm, ra tòa làm chứng, cung cấp chứng cứ chứng minh anh ta và “Kì Báo” là quan hệ hợp tác trường kì. Hơn nữa, lần hợp tác này còn từng thỏa thuận miêng.

“Luật sư Hạ, anh cũng quá không nghĩa khí nha! Có nhớ lúc anh bị trộm di động là ai khăng khăng một mực theo anh đi mua mới không? Anh nói đi là đi, vứt bỏ mình tôi ở thành phố S… thật vô tình vô nghĩa nha…” Tiểu Trác ra vẻ “oán phụ”.

Hạ Dương Ba nhớ tới mình về Thành phố Lâm vội như vậy là vì cái gì, vậy mà mọi chuyện đã biến thành tình trạng này, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng. Tiểu Trác bên kia điện thoại bị tiếng thở dài này dọa sợ, luống cuống hỏi: “Luật sư Hạ, anh… anh không thất tình đấy chứ?”

“Cậu cảm thấy thất tình đã đủ thảm rồi à?” Hạ Dương Ba thản nhiên hỏi.

Nói chuyện với Tiểu Trác xong, bên ngoài đã tối sầm xuống, thành phố rực rỡ ánh đèn. Hạ Dương Ba đã nguyên ngày chưa ăn gì, dạ dày kháng nghị, anh tùy tiện gọi chút đồ ăn ngoài, ngồi trên sô pha ăn. Vừa ăn hai miếng dạ dày chợt cuộn trào lên, không nhịn được nôn ra sạch sẽ, cuối cùng thậm chí có thể nhìn thấy mật xanh trong bãi nôn, cổ họng đắng nghét.

Hạ Dương Ba nhìn bản thân trong gương, mặt đỏ bất thường. Chợt nhớ tới lúc trước có thấy sách nói đường ruột vốn là nơi rất yếu ớt, làm mà không áp dụng biện pháp an toàn sẽ dễ bị nhiễm khuẩn, dẫn tới đi ngoài hoặc phát sốt.

Anh vươn tay sờ thử trán mình, nóng thật sự.

Đúng là bị sốt rồi.

Hạ Dương Ba vừa sốt liền kéo dài hai ngày, anh mơ màng nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh Lưu Nhất Hàng.

Anh cẩn thận nhớ lại từng chi tiết từ ngày quen biết đến giờ, càng nhớ càng không thể không chế được muốn nghĩ tới Lưu Nhất Hàng, tuần hoàn ác tính, vòng đi vòng lại.

Anh nhớ lần đầu tiên thấy Lưu Nhất Hàng chính là hai ngày trước đám cưới Hứa Ngụy Trì. Hôm đó Hứa Ngụy Trì dẫn mấy người phù rể bọn họ đi nhà hàng ăn cơm, đang ăn thì Lưu Nhất Hàng gọi tới nói Lưu Nhất Ngôn có đồ đưa cho anh ấy. Sau đó không lâu, người kia hấp tấp đẩy cửa phòng ăn ra, bốn năm ánh mắt đổ dồn về phía cậu ấy, cậu ấy lập tức lúng túng, ngượng nghịu gãi đầu, nhẹ giọng gọi Hứa Ngụy Trì: “Anh Hứa!”

Khoảnh khắc Lưu Nhất Hàng đẩy cửa phòng ăn lúc ấy, toàn thân cậu như được ánh mặt trời ưu ái, ấm áp rạng rỡ, bất ngờ không kịp phòng đâm thẳng vào lòng Hạ Dương Ba. Cũng từ lúc đó, Hứa Ngụy Trì chiếm chỗ trong lòng Hạ Dương Ba mười mấy năm dần trở thành một bóng hình nhạt nhòa, cho đến tận khi biến mất không thấy, bên trong chỉ còn sót lại nụ cười trong sáng của Lưu Nhất Hàng.

Tiếp theo chính là buổi tối hôm đám cưới, Hạ Dương Ba nói mê sảng lung tung, làm nhãi ranh kia khiếp vía một phen, cả đêm không ngủ, ngồi trong phòng khách hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đến hừng đông mới ra vẻ bình tĩnh run giọng hỏi anh: “Anh là đồng tính sao?”

Sau đó còn lo lắng hỏi: “Anh định làm gì bây giờ?”

Đến khi được chính miệng Hạ Dương Ba hứa hẹn không quấy rầy tới cuộc sống của Hứa Ngụy Trì, Lưu Nhất Hàng mới thấp thỏm cẩn thận dò hỏi: “Anh chắc chứ?”

Không lâu sau, anh và Hứa Ngụy Trì cùng đi Thành phố G, Lưu Nhất Hàngcau mày hỏi: “Anh sẽ tới Thành phố Lâm cùng anh Hứa à?” Ngay lúc ấy, Hạ Dương Ba bật người phủ quyết ý định chắc như đinh đóng cột mấy tiếng trước của mình, nháy mắt quyết định tới Thành phố Lâm.

Mà từ khi ấy, chính tay anh đã thắt nút ch*t mối quan hệ rắc rối với Lưu Nhất Hàng sau này, càng là nguyên nhân dẫn tới kết cục thảm hại hiện tại.

Mà sau đó, Hạ Dương Ba lòng mang kế hoạch nham hiểm tiếp cận Lưu Nhất Hàng, từng bước đến gần, trăm phương ngàn kế sắm vai anh trai hàng xóm thân thiện tốt bụng, dịu dàng ôn hòa giúp đối phương giải quyết khó khăn, nhẫn nại ở bên cạnh đối phương gi*t thời gian… Toàn bộ mọi chuyện đều như qua cả một đời, Hạ Dương Ba có lúc nhớ không nổi nữa, hoặc nên nói là anh vĩnh viễn không muốn nhớ tới nữa.

Anh cố gắng thuyết phục bản thân mọi thứ chỉ là một giấc mộng, giữa anh và Lưu Nhất Hàng chẳng qua là một lần quan hệ ngoài ý muốn mà thôi, sẽ không bao giờ… còn gì khác nữa. Nhưng chỉ mình Hạ Dương Ba mới biết, hai ngày này anh hi vọng biết bao, hi vọng Lưu Nhất Hàng sẽ giống buổi tối hôm ấy chưa thông báo gì đã xộc thẳng vào nhà anh, giống như buổi chiều đầy nắng kia, không một tiếng động xông vào trái tim anh.

Hai ngày yếu ớt bất lực nhất cuộc đời Hạ Dương Ba, anh lại không ngừng hi vọng gặp Lưu Nhất Hàng một lần nữa, dù chỉ liếc anh một cái thôi cũng đủ rồi, dù đối phương làm ra chuyện như vậy với anh…

Anh vẫn rất nhớ cậu.

Anh nhớ Lưu Nhất Hàng.

Đáng tiếc, chỉ có Tiểu Trác sau khi biết Hạ Dương Ba bị ốm thì mang cơm cho anh hai lần, sau đó bị Hạ Dương Ba đuổi về xử lý vụ án.

Từ đầu tới cuối, Lưu Nhất Hàng chưa từng xuất hiện.

Từ buổi tối điên cuồng kia, Hạ Dương Ba chưa gặp lại Lưu Nhất Hàng.

Sau khi khỏi bệnh thì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian là đến ngày mở phiên tòa, Hạ Dương Ba vội đến mức chân không chạm đất, đôi khi chỉ vì một manh mối liền chạy vài ngày không về nhà, ở luôn tại văn phòng luật.

Trong tay Hứa Ngụy Trì còn có án khác, cũng vội không có thời gian hỏi thăm mấy ngày nay Hạ Dương Ba có chuyện gì, vì sao không đến văn phòng. Cũng có thể là từ sâu trong nội tâm Hứa Ngụy Trì tin rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, Hạ Dương Ba chắc chắn đủ năng lực xử lý hết thảy, nếu Hạ Dương Ba đã không nói, anh ấy cũng không hỏi, đây là sự tôn trọng dành cho người bạn này.

Quá bận rộn, Hạ Dương Ba ném chuyện Lưu Nhất Hàng ra sau đầu, hoặc là anh cảm thấy may là cần phải xử lý nhiều công việc như vậy, vùi đầu vào công việc mới có thể tạm thời không nghĩ tới Lưu Nhất Hàng nữa.

Nếu có thể không nghĩ tới nữa, vậy là có thể ít thương đối phương một chút, cũng ít hận một chút.

Màn kịch nhỏ:

Hạ Dương Ba: “Lưu Nhất Hàng, cái đồ khốn nạn rút chym vô tình này nữa!”

Lưu Nhất Hàng (vẻ ấm ức): “Anh Hạ…”

Hạ Dương Ba (kinh ngạc): “…”

Lưu Nhất Hàng (tiếp tục ra vẻ ngây thơ vô số tội): “Em…”

Hạ Dương Ba (mềm lòng thở dài): “Được rồi được rồi, chuyện cũ bỏ qua…”

Lưu Nhất Hàng hú một tiếng, hưng phấn nhảy dựng lên, đặt Hạ Dương Ba dưới thân…

Hạ Dương Ba: “?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com