Ngay lúc vừa tiến vào, cả hai người đều cùng lúc bật ra tiếng.
Hạ Dương Ba gần như suýt ngất xỉu, một nơi chưa từng bị người xâm nhập, chưa được làm sạch trước đó, cũng chưa có bất kì chất bôi trơn nào, cứ như vậy bị người ta đâm vào thật sâu, huống hồ kích cỡ chỗ ấy của Lưu Nhất Hàng thật đáng sợ, cứ đâm vào mà không màng đến hậu quả, cả người Hạ Dương Ba đều như bị đâm xuyên qua, gần như muốn đâm vào tận cổ họng anh.
Giây phút Hạ Dương Ba tưởng mình thiếu chút nữa đã ch*t ngất rồi.
Lưu Nhất Hàng cũng không khá hơn là bao.
Thông đạo chưa được khai thác và bôi trơn khít chặt lại khô thoáng, chốc lát tiến vào, chỉ có lực ma sát cũng khiến anh đau đến nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh, huống chi Hạ Dương Ba vì không chịu nổi cơn đau mà theo bản năng càng siết chặt, Lưu Nhất Hàng thiếu chút nữa bị anh siết đến mềm xuống.
Mặc dù trải nghiệm lần đầu tiên này không hề tốt đẹp gì cho cam, thế nhưng Lưu Nhất Hàng đã không thể ngừng tiến vào, cậu bị sự phẫn nộ và ham muốn khống chế rồi, gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu điên cuồng đâm vào rồi rút ra.
Hậu hu**t của Hạ Dương Ba đã tràn ra máu tươi, cậu nhờ vào máu và dịch ruột non trong cơ thể Hạ Dương Ba tiết ra trong lần ma sát vừa nãy làm thành chất bôi trơn, bắt đầu vô cùng không biết điều mà càn quét bên trong Hạ Dương Ba, mà Hạ Dương Ba bị đau gần đến suýt choáng, hai tay bị dây nịt trói chặt, nửa người dưới giống như bị người ta xé rách, trong bụng lại giống như bị người ta dùng dụng cụ tra tấn nào đó, cơ quan nội tạng đều như bị khuấy tung lên.
Hạ Dương Ba không hề có sức chống cự, anh như một con cá giãy ch*t nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể để mặc Lưu Nhất Hàng lật qua lật lại, tùy ý đâm rút, trước mắt anh chỉ có một luồng ánh sáng trắng, mà sự tra tấn xuyên qua toàn cơ thể này, giống như mãi mãi cũng không có điểm dừng.
Lưu Nhất Hàng ở trên người anh giống như một cái máy đóng cọc không ngừng nghỉ, hết lần này đến lần khác va chạm vào hang động bí mật ở nửa người dưới của Hạ Dương Ba.
Không biết qua bao lâu, Hạ Dương Ba cảm thấy mình như rơi vào trong biển sâu, tiếng thở dốc nặng nề trên người của Lưu Nhất Hàng càng ngày càng xa, nửa người dưới của mình lại càng lúc chìm xuống, không khí càng lúc càng loãng, anh gần như sắp không thở nổi, anh chỉ muốn ch*t thôi.
Bỗng trong lúc ấy, trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng trắng.
“A!” Hạ Dương Ba vậy mà lại bị Lưu Nhất Hàng “làm” dưới tình trạng nhận thức không rõ rồi!
Toàn bộ tinh dịch màu trắng đục phun ra trên phần bụng dưới, tại cái chỗ ai cũng biết là gì kia của Lưu Nhất Hàng, nhưng cậu lại xem như không thấy, tự mình xuất ra trong Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba hít thở không thông, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, mà Lưu Nhất Hàng vẫn như trước ở trên người anh không biết mệt mỏi mà rút ra cây trụ sắt kia, còn véo thắt lưng Hạ Dương Ba, điên cuồng xâm nhập, lại rút ra, lại đâm vào sâu hơn, đến tận nơi sâu nhất trong người Hạ Dương Ba.
Nửa người dưới của Hạ Dương Ba đã tê liệt rồi, đã không cảm thấy đau đớn nữa, chỉ cảm giác được mỗi lần Lưu Nhất Hàng rút ra có nghĩa là một lần đâm càng sâu hơn trước, mà lần tiếp theo tiến vào, có lẽ sẽ thẳng thừng đâm xuyên qua anh, và cây trụ sắt kia của cậu sẽ nhô ra từ trong cổ họng anh.
Nghĩ đến đây, Hạ Dương Ba không nhịn được nôn khan một chút, nửa người dưới cũng siết chặt theo, Lưu Nhất Hàng đã lên đỉnh trong thông đạo chật hẹp này, bắn toàn bộ vào trong cơ thể Hạ Dương Ba. Tinh dịch nóng hổi phun lên thành ruột của Hạ Dương Ba, anh không kiềm được co rút một trận, việc xuất tinh kéo dài khiến anh phảng phất cảm thấy tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Một cơn ác mộng cực kì bi thảm.
Xuất ra một hồi lâu khiến Lưu Nhất Hàng trầm mê trong phút chốc, tiếp tục mất hồn một lúc.
Cậu rã rời dựa lên người Hạ Dương Ba, đầu tóc mềm mượt chôn ở cổ Hạ Dương Ba, lại còn như làm nũng mà dụi dụi, qua một chốc lại truyền đến tiếng thở đều đều sau khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Hơi nóng ở chóp mũi cậu phả lên cần cổ Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba chầm chậm hoàn hồn, giật mình cảm thấy vừa nãy hình như là một giấc mơ, mà Lưu Nhất Hàng trước mặt, vẫn là cậu nhóc to xác khờ khạo vài tháng trước, cậu giống như một chú chó to lớn, cuộn mình làm nũng trong lòng anh.
Bỗng trong lúc đó, anh lại ý thức được đó cũng không phải một giấc mơ.
Lưu Nhất Hàng, cậu vốn dĩ không phải là chú chó to lớn gì đó, cậu trước giờ vốn là một con chó sói!
Tình huống trước mắt, không phải là con chó lớn lông xù Lưu Nhất Hàng xông vào làm nũng anh, mà đây là một con chó sói mất trí, phát rồ xong thì làm nhục anh!
Hoặc là nói, đây cũng không tính là làm nhục, chí ít là trong luật pháp trong nước thì người bị làm nhục, chỉ có thể là phụ nữ.
Vậy bản thân anh đây tính là gì?
Bị một con sói nhỏ thèm muốn mình đã lâu chơi trò đồng tính luyến ái sao?
Đây có phải gọi là “gieo gió gặt bão” không?
Hạ Dương Ba không thể không bái phục chính mình, dưới tình huống như vậy, còn có hơi sức và tâm trạng đi nghĩ mấy chuyện không đâu kia.
Có điều rất nhanh, anh cũng không còn hơi sức đi nghĩ mấy chuyện này nữa, anh thật sự quá mệt rồi, khắp người giống như bị người đem năm con ngựa xé xác ra ra vậy, ngay cả đau nhức cũng không cảm nhận được, tay anh vẫn còn bị Lưu Nhất Hàng dùng dây nịt trói trên đỉnh đầu, anh dùng mặt cọ cọ đầu Lưu Nhất Hàng: “Này…”
Người ở trên không có phản ứng.
Mà Hạ Dương Ba cũng giống như đã hao hết nguồn điện sau cùng, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hạ Dương Ba bị đau đớn làm bừng tỉnh, bản thân vẫn nằm trên đất như cũ, chỉ có điều, dây nịt trên cổ tay đã được tháo xuống rồi.
Rèm cửa sổ ở phòng khách chỉ kéo ra một khe hở nhỏ, ánh nắng yếu ớt bên ngoài, thế nhưng Hạ Dương Ba lại như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Nếu như nói nỗi đau thể xác còn có thể dùng lời nói để miêu tả, Lưu Nhất Hàng xông vào như một cơn lốc lướt qua, tất cả những sự hoang dã, ngang ngược mà tàn bạo này mang lại, đối với Hạ Dương Ba như một đòn đánh vào tâm lý, thật sự khiến anh không gượng dậy nổi.
Trong nhà Hạ Dương Ba rất lộn xộn, mà kẻ khởi xướng hết tất thảy này, lại sớm không thấy bóng dáng.
Trong không khí vẫn còn sót lại mùi rượu cậu mang đến trong đêm, cùng với mùi nắng đặc biệt trên người cậu, và cả mùi mồ hôi của cậu nữa, thế nhưng lại ngờ ngợ xen lẫn mùi xạ hương chỉ thuộc về dịch thể của đàn ông.
Hạ Dương Ba đột nhiên nhớ tới điều gì, khẽ động đậy người dưới, quả nhiên chất lỏng nửa khô từ trong khe hở giữa bắp đùi chậm rãi chảy ra, mà thứ vốn dính ở giữa đùi kia, lại đông lại từ lâu trên làn da săn chắc và đàn hồi của Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nâng tay ấn vào giữa lông mày, chỗ bị ghì trên cổ tay có một vệt đỏ, thậm chí còn cào rách một lớp da trong lúc anh đang vùng vẫy. Trong lòng anh nhịn không được mắng một tiếng.
Ngay khi anh mở mắt, anh vốn tưởng rằng tất cả những chuyện này đều chỉ là giấc mơ, hoặc là nói, sâu trong nội tâm anh chỉ mong nó là một giấc mơ. Nhưng, cho dù những vết đỏ trên tay có là viển vông đi nữa, bên hông vẫn truyền lại cảm giác đau nhức, hay là trong hậu hu**t ở dưới chậm rãi chảy ra chất dịch ám muội… Hết thảy của hết thảy này, không cái nào không nhắc nhở Hạ Dương Ba, những thứ này đều là thật.
Anh đã mang từ trong quán bar gay về một cậu nhóc thịt mềm da mịn, là thật; Lưu Nhất Hàng đột nhiên hung hăng đuổi tới, là thật; Cơn thịnh nộ của Lưu Nhất Hàng không biết từ đâu tới, vậy mà lại ra tay với Tử Văn, là thật; Mà sau đó, hai người vì cái gì mà đánh nhau túi bụi, hay là chính anh đơn phương bị Lưu Nhất Hàng chà đạp, đây cũng là thật; Ngay cả Hạ Dương Ba có cực kì không muốn thừa nhận đi nữa, Lưu Nhất Hàng như phát điên đã làm nhục anh, đây cũng là chân thực ngàn vạn lần.
Hạ Dương Ba vừa giận vừa hận, sức lực cả người đều như bị rút sạch, anh mờ mịt bất lực nằm trên đất, dường như cả người đều đông cứng rồi, thế nhưng lại cảm thấy vừa khô vừa nóng. Anh há miệng thở dốc, cuối cùng không mắng được gì ra miệng, sau cùng, chỉ bật ra từ khóe miệng một tiếng có cũng như không, khẽ thở dài.
Sự việc đã phát triển đến mức này, có tức giận đi nữa, có không cam lòng đi nữa cũng đã không giúp ích được gì rồi, Hạ Dương Ba không phải là người sẵn sàng đấu tranh với những việc không thể thay đổi, anh nhắm mắt tự tẩy não chính mình, nói với bản thân, cứ xem như là bị chó điên cắn một cái thôi.
Sau khi lặp lại vô số lần trong lòng xong, Hạ Dương Ba dường như đã đồng ý cách nói này từ đáy lòng, anh khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất. Một tay anh vịn lên chỗ tựa của ghế sofa, để cân bằng sức nặng của mình, một tay nhẹ đỡ lưng, nghiêng đầu nhìn mớ lộn xộn đầy cả phòng này.
Tối qua cà vạt bị Tử Văn cởi ra trong lúc dây dưa bị ném trên bàn trà, vừa hay ở chỗ Lưu Nhất Hàng hay để ly cafe; quần tây của anh là trong lúc dây dưa cùng Lưu Nhất Hàng bị cậu ta một phát cởi xuống, bây giờ đang dúm dó khoác trên chiếc ghế đệm dài, vừa khéo, là chỗ trước đây Lưu Nhất Hàng hay ngồi chơi trò chơi; Mà chiếc áo sơ mi trắng đã không còn là áo sơ mi kia của anh, vài nút áo đã bị loại bỏ, bị vứt lung tung trên đất, giống như một đống giẻ vứt đi vậy.
Hạ Dương Ba thở dài, cả người trần như nhộng đi đến bên cửa sổ, kéo kín rèm cửa lại, cố nén sự khó chịu ở nửa người dưới, thu dọn quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ quần áo, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Ánh sáng trong phòng tắm vừa đủ, mỗi một vết thương rất nhỏ trên người Hạ Dương Ba đều bị chiếu ra rõ ràng.
Trên mặt trái của anh có một vết bầm tím, rõ ràng rất khó chịu, anh thò tay xoa bóp một chút, có chút đau, đây là bị Lưu Nhất Hàng đánh, một quyền rồi thêm một cái tát, Hạ Dương Ba nhớ rất rõ; Trên môi dưới có một cục máu đông nhỏ đóng vảy, Hạ Dương Ba thè đầu lưỡi liếm, đồng thời kéo căng môi, miệng vết thương bị rách ra, có chút đau, đây là bị Lưu Nhất Hàng cắn; Trên cổ có vài dấu ngón tay màu đỏ, là Lưu Nhất Hàng để lại trong lúc sắp bóp ch*t anh.
Hạ Dương Ba hơi hơi ngửa đầu, trên cổ phía bên phải có một dấu răng màu đỏ tím, hơi chảy ra một chút máu, là Lưu Nhất Hàng trong lúc tức giận không kiềm được mà cắn lên, nếu như dùng sức một chút, nói không chừng đã cắn đến động mạch chủ rồi.
Xuống chút nữa là ng*c, trên ng*c là một vài vết xước nhỏ, đại khái là để lại trong quá trình đánh nhau với Lưu Nhất Hàng; Eo trên bên trái có một lằn roi màu đỏ sậm, to và dài như ngón trỏ, từ phía dưới xương sườn kéo thẳng đến chỗ tuyến nhân ngư, Hạ Dương Ba đưa tay khẽ huých một cái, lập tức đau đến mày nhăn lại.
Anh ổn định lại hơi thở, cúi đầu nhìn xuống cậu nhỏ của mình ở dưới, lúc này, đầu của nó đang rũ xuống giữa hai chân, mặt ngoài có hơi đỏ lên, Hạ Dương Ba bỗng nhớ lại cảm giác lúc bàn tay to lớn mạnh mẽ của Lưu Nhất Hàng nắm lấy thứ này, hai má không khỏi hơi đỏ lên, mắt thấy cậu nhỏ lại có xu hướng muốn ngẩng đầu, anh vội vàng quay đầu, ngượng ngùng tiếp tục nhìn xuống lần nữa?