Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 119: Phiên ngoại 5: Di chúc



“Xin lỗi…” Lưu Nhất Hàng uất ức đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, nói với Hạ Dương Ba mặt mày nghiêm túc đang dựa vào đầu giường, ấm ức nói.

Hạ Dương Ba gần đây bận tới mức muốn bay lên, sau bữa tối muốn tới nhà họ Lưu đón ba tiểu tổ tông nhà mình, nhưng trong nhà trống không như cũ, Lưu Nhất Hàng thậm chí còn không nghe điện thoại.

Hạ Dương Ba thở nhẹ một hơi, đặt Hạ Trăn Trăn đã ngủ mê mệt lên giường nhỏ, lúc ra ngoài, Lưu Gia Thụ và Đào Đào đã ngồi trong phòng của chúng, mỗi đứa một bàn, mở bài tập ra làm.

Lưu Gia Thụ đã học lớp hai rồi, mà Đào Đào đã chuyển vào lớp song song với Lưu Gia Thụ ở một trường tư thục. Trường học này là trường mà Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba tốn không ít sức lực để lựa chọn.

Đây là một trường tư thục hợp tác Trung Anh, từ mẫu giáo đến cấp ba, đầy đủ mọi cấp.

Trường học phân thành ba loại lớp học, chủ yếu muốn giống như lớp học ở trường phổ thông bình thường, tham gia các kì thi cử của khu vực và của toàn quốc, sau khi tốt nghiệp cấp ba có thể chọn tham gia thi đại học hoặc là xin đi du học ở nước ngoài. Một loại lớp Tinh Anh khác là lớp chuyên dạy người giỏi, mỗi năm sẽ dựa trên thành tích của kì thi cuối kì và các loại chỉ số tổng hợp khác mà lựa chọn ra 5 – 7% học sinh có xếp hạng cao nhất, sau đó tham gia cuộc thi chung trong nước, dựa theo phương pháp xác định và đánh giá chuyên môn để tiến hành xét kết quả, ngoại trừ một số trong danh sách gửi đến các trường đại học trong nước, thì những học sinh khác có thể tham gia thi đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba hoặc đi du học nước ngoài.

Loại cuối cùng, chính là lớp Song Song được mở ra cho các học sinh đặc biệt, lớp này không có áp lực học lên cao nhưng ở trong lớp này lại có sự cạnh tranh tương đương, có khen thưởng theo một cơ chế đặc biệt.

Lớp Song Song được là điểm đặc sắc nhất của trường học này, cho dù thế giới bên ngoài bình phẩm thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần nhà phụ huynh nào có gia thế, thường sẽ chọn gửi con cái vào đây.

Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng cũng quyết định để Đào Đào vào nơi này thích ứng một chút.

Mà Lưu Gia Thụ, vốn là chuẩn bị cho cậu bé học xong tiểu học ở một trường tiểu học gần nhà, xem xem sức lực và hứng thú của đứa trẻ này ở đâu rồi mới quyết định, nhưng khi cậu bé biết được bọn họ muốn đưa Đào Đào vào trường tư thục kia, thì nói thế nào cũng không muốn nữa, nhất định phải đi cùng anh trai cơ.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy Tiểu Thụ chỉ là vì không muốn xa rời anh trai, mới an ủi: “Con với anh trai chỉ không học cùng một trường mà thôi, tan học vẫn về cùng nhà, vẫn giống như trước đây không thay đổi chút nào.”

Lưu Gia Thụ mím miệng không nói chuyện nhìn về phía Hạ Dương Ba cầu cứu.

Hạ Dương Ba bị Lưu Nhất Hàng phiên bản thu hút hơn nhìn như vậy, lập tức mềm lòng, lại thêm việc Lưu Gia Thụ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít khi làm nũng thế này, Hạ Dương Ba đăm chiêu nhìn cậu bé, dịu dàng hỏi: “Vì sao nhất định phải học cùng trường với anh trai ?”

Lưu Gia Thụ hé miệng, muốn nói lại thôi.

“Cho dù học cùng trường với anh trai thì các con cũng không thể học cùng một lớp, cái này thì Tiểu Thụ biết mà đúng không ?” Hạ Dương Ba dẫn dắt từng bước.

“Con biết mà!” Lưu Gia Thụ không phục mà nói, dường như giận dỗi ba hiểu lầm mình.

Hạ Dương Ba cười nhẹ một cái: “Vậy học cùng trường và không học cùng trường với anh trai có gì khác biệt nào?”

“Có ạ!” Lưu Gia Thụ hơi vội nói, dù gì cũng không thể dựa vào Lưu Nhất Hàng được, hiện tại hi vọng của cậu bé chỉ có thể gửi gắm lên người Hạ Dương Ba: “Con không muốn anh trai bị bắt nạt!”

Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng không nói nên lời.

Đây chính là việc bọn họ luôn lo lắng nhất từ trước tới giờ.

Đào Đào dù gì cũng không giống với người bình thường, cho dù hiện tại có thể biểu đạt suy nghĩ của mình rõ ràng, có thể giao tiếp đơn giản với người nhà mà không gặp trở ngại gì, nhưng vì là người làm cha Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba luôn không ngừng nghĩ về thế giới này theo hướng xấu xa nhất.

Bọn họ sợ Đào Đào sẽ chịu tổn thương nhưng bọn họ cuối cùng sẽ phải hạ tay ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ lựa chọn kỹ càng các trường học, dựa vào số liệu cũ mà xem xét, trường học này đối với việc giáo dục trẻ em đặc biệt cũng coi như là thành công, thậm chí có một bộ phận lớn trẻ nhỏ có thể hòa nhập vào xã hội trong cuộc sống về sau này.

“Tiểu Thụ, con có ý gì? Con muốn bảo vệ anh trai?” Lưu Nhất Hàng kinh ngạc nói.

Lưu Gia Thụ mím môi không thèm trả lời.

Ba cha con im lặng một lát, cuối cùng Hạ Dương Ba là người đầu tiên cắt ngang sự im lặng này, nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Gia Thụ: “Được rồi, con đi chơi đi, chúng ta sẽ thương lượng xem.”

Đương nhiên, kết quả của việc thương lượng là hai đứa nhỏ cùng nhau vào trường tư thục.

Tiếp theo nhà bọn họ nghênh đón cô bé duy nhất trong nhà – Hạ Trăn Trăn.

Hạ Trăn Trăn không yên tĩnh như Đào Đào và Lưu Gia Thụ, ngày đầu tiên về nhà đã mở miệng khóc cả một buổi tối, dày vò đủ hai người đàn ông trưởng thành kia. Tới đêm, dỗ thế nào cũng không được, khóc sắp khản cả họng rồi, cuối cùng Lưu Nhất Hàng vừa mệt vừa đau lòng nằm xuống trên gối khóc theo cô bé.

Khoảng thời gian lúc mới bắt đầu đó, trong nhà loạn như một bãi chiến trường, mỗi ngày đều như gà bay chó sủa, giáo sư Hạ nghỉ hưu rồi, nhưng vẫn mở các buổi tọa đàm ở nơi xa, còn Lâm nữ sĩ chưa có ý định nghỉ hưu, hết cách rồi, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba chỉ đành đón Nguyễn Ngọc Liên tới giúp đỡ.

Phải nói là, không kể là Lưu Gia Thụ giống như Hạ Dương Ba sinh ra, Hạ Trăn Trăn lại giống y hệt Lưu Nhất Hàng thủa nhỏ, theo lời Nguyễn Ngọc Liên nói, rõ ràng chính là nữ ma đầu đầu thai, vừa tròn trăm ngày đã dày vò làm cho mọi người gầy đi một vòng.

Sau khi được nửa tuổi, Hạ Trăn Trăn đã dễ chăm hơn rồi, Nguyễn Ngọc Liên cũng không thể ở chỗ của Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba lâu dài được, ý của Lâm nữ sĩ là, bà bỏ tiền ra mời hai người chăm sóc, một người chuyên chăm sóc Hạ Trăn Trăn, người còn lại chuyên phụ trách việc nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa cho bốn cha con.

Ai biết được vừa mới đưa ra đề nghị, phụ huynh nhà họ Lưu đã từ chối. Tìm người khác chăm sao yên tâm bằng tự mình chăm.

Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba cũng không quá đồng ý, các phòng trong nhà rất rộng nhưng nếu có nhiều hơn hai người ngoài, cứ cảm thấy không phải là chuyện quá khó khăn như vậy.

Thế là sau khi hai nhà thương lượng xong, quyết định vào ngày làm việc thì đưa Hạ Trăn Trăn đến nhà họ Lưu, khi Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng tan làm sẽ đón hai đứa nhỏ còn lại qua nhà ăn cơm, rồi đón con bé cùng về nhà.

Đây cũng coi như là một cách vẹn toàn.

Hạ Dương Ba không bận bằng Lưu Nhất Hàng, trên căn bản đều là chuyện đã có sự sắp xếp chung, ngoại trừ một số vụ án có sức ảnh hưởng, anh bình thường không tự mình xử lý, cho nên bình thường đều là anh đi đón các con.

Mà gần đây, nghiên cứu  tại chức của Lưu Nhất Hàng cứ bị gián đoạn cuối cùng cũng hoàn thành rồi đến hồ sơ bảo vệ tốt nghiệp. Còn Hạ Dương Ba bất đắc dĩ phải nhận một vụ án tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ gần bốn tỷ.

Hết cách rồi, đến cả chuyện đón con lúc tan học cũng phải nhờ bố Lưu đón.

Khi  Hạ Dương Ba ra khỏi văn phòng làm việc đã là tám giờ rồi, bọn trẻ đã ăn xong cơm tối rồi, thu dọn xong cặp sách đang đợi anh nữa. Hạ Trăn Trăn không kiên nhẫn đợi đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh đón lấy Hạ Trăn Trăn trong lòng Nguyễn Ngọc Liên, quàng khăn lên cổ giúp con bé, cảm kích nhìn phụ huynh nói: “Bố, mẹ, con cảm ơn…”

Nguyễn Ngọc Liên cười với anh: “Cảm ơn cái gì chứ, đều là người một nhà cả…”

“Bố mẹ cực khổ rồi ạ… Đợi con xong vụ án này thì sẽ ổn hơn chút…”

“Tiểu Hạ…” Hiếm khi bố Lưu cất lời: “Người trẻ tuổi các con có việc gì thì cứ làm đi, chúng ta có thể giúp được thì tự chúng ta sẽ giúp nhiều hơn một chút…”

Hạ Dương Ba có chút nghẹn ngào.

“Cái thằng Nhất Hàng này…” Bố Lưu ngập ngừng, dường như đang nghĩ cách diễn tả, sau đó nói: “Mấy năm nay… Khổ cho con rồi…”

Lưu Gia Thụ và Đào Đào đã làm xong bài tập, rửa mặt xong thì lên giường ngủ rồi, Lưu Nhất Hàng mới về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Hạ Dương Ba hơi đau lòng, nhìn cậu mệt mỏi ghé vào bên giường thơm Đào Đào, lại thơm Lưu Gia Thụ, tiếp theo giống như thơm các con mà thơm mình, vành tai hơi ửng đỏ.

Ánh mắt Lưu Gia Thụ nhìn khắp nơi không nóng không lạnh nói một câu: “Ba già không biết xấu hổ.”

“Ba già” là cách xưng hô của Lưu Nhất Thụ dành cho Lưu Nhất Hàng, khó chấp nhận hơn là cách xưng hô Daddy nghe rất giống cách gọi cha.

Lưu Nhất Hàng trừng mắt với cậu bé, đẩy Hạ Dương Ba đi ra ngoài.

Khi cậu nói xong chuyện thứ năm, đi tham gia hội thảo nghiên cứu ở Bắc Kinh, đi liền năm ngày, vẻ mặt của Hạ Dương Ba lập tức suy sụp hẳn, mì mới nấu cũng ăn không vào nữa. Buồn bã im lặng trở về phòng ngủ, chán nản cầm điện thoại lên, dường như trút giận ấn vào màn hình.

Toàn thân Hạ Dương Ba toát ra khí áp suất thấp, bỏ Lưu Nhất Hàng cách ở ngoài phòng ngủ, cậu đập cửa nửa tiếng, cuối cùng chỉ còn tiếng nỉ non: “Em xin lỗi…”

Bọn họ đã hẹn cuối tuần này cùng đưa Hạ Trăn Trăn đi tiêm phòng, chuyện này đã lùi lại nửa tháng rồi.

Hạ Dương Ba mím môi, ngậm chặt miệng không nói chuyện.

Mà Lưu Nhất Hàng lại nói nhỏ: “Xin lỗi mà, đây là sự sắp xếp của bệnh viện, em…”

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dương Ba vừa liếc qua cậu lập tức im lặng.

Qua một lát, cậu cảm thấy Hạ Dương Ba không còn giận dữ như ban nãy nữa, thế là mới cẩn thận đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, cẩn thận mà nói: “Nếu một mình anh không đi được… Vậy để mẹ em đi cùng anh nhé?”

Hạ Dương Ba đang định tức giận, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mệt mỏi khó thấy được trên gương mặt gầy gò của cậu, còn muốn nói chuyện về mình, nhất thời không còn giận nữa, nói lại thì chuyện này quả thật không thể trách cậu ấy được, chỉ là bản thân dạo này bận rộn quá mức mới nhịn một bụng tức.

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Hạ Dương Ba liền ấm áp lên không biết bao nhiêu.

Lưu Nhất Hàng là ai, nhìn thấy rõ Hạ Dương Ba đã mềm lòng, không có cách nào bắt bẻ cậu nữa, lập tức dán lại áp đầu vào ng*c Hạ Dương Ba cọ nhẹ: “Đừng giận nữa mà…”

Hạ Dương Ba vỗ nhẹ đầu cậu trong lòng dễ chịu hơn nhiều, khóe môi cong lên: “Ừm, không giận nữa.”

“Anh là tốt nhất trên thế giới này!” Lưu Nhất Hàng cọ qua cọ lại trong lòng anh, được đằng chân lấn đằng đầu nhổm người dậy tiến lại gần miệng anh, không quá bao lâu, hai người đã ở cùng một chỗ mà hôn nhau rồi.

Lưu Nhất Hàng vừa nãy còn tỏ vẻ đáng thương, bây giờ lại vô cùng mạnh bạo kéo quần của Hạ Dương Ba xuống, Hạ Dương Ba vừa tức giận vừa buồn cười, giơ chân đá vào cẳng chân của Lưu Nhất Hàng khiến cậu đau đến nhe răng nghiến lợi, nắm lấy vai Hạ Dương Ba mà cắn vành tai của anh.

Hạ Dương Ba ra tất cả hai lần, một lần là Lưu Nhất Hàng dùng tay làm anh ra, lần thứ hai là trực tiếp bị Lưu Nhất Hàng làm mà “ra”. Mà anh bị con chó sói nhỏ đích thân mình tự tay nuôi dưỡng thành như bây giờ, hoạt động như động cơ không biết mệt mỏi.

Tứ chi Hạ Dương Ba mềm nhũn không chút sức lực, đến sức nói chuyện cũng không còn, hai chân thon dài quấn quanh eo Lưu Nhất Hàng, nhỏ giọng rê.n rỉ: “Trái lại em… nhanh… a… nhanh lên… a…”

Lưu Nhất Hàng cười: “Còn chưa đủ nhanh sao… ba?”

Hạ Dương Ba ngẩn người, bên dưới cắn chặt, cứng rắn ép Lưu Nhất Hàng bắn ra.

Cậu học theo Đào Đào và Lưu Gia Thụ gọi anh là ba không biết bao nhiêu lần, bình thường cậu cũng luôn theo sau Hạ Dương Ba gọi “ba”, chọc Hạ Dương Ba tức giận, cũng học theo dáng vẻ nhận lỗi của Lưu Gia Thụ cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Ba ơi, con sai rồi.”… Nhưng vào lúc như thế này… thật sự quá kích con mẹ nó thích.

Lưu Nhất Hàng đi đến Bắc Kinh rồi, Hạ Dương Ba cũng không cần phải đợi đến cuối tuần nữa dứt khoát làm đơn xin nghỉ thứ sáu đưa Hạ Trăn Trăn đi tiêm phòng.

Rõ ràng đã ra đến ngoài cửa mới nhớ chưa cầm giấy tiêm phòng.

Những cái thứ này bình thường đều là Lưu Nhất Hàng nhận, đừng thấy cậu ấy cả ngày đều như một đứa trẻ chưa lớn, đối với mấy tiểu tổ tông trong nhà rất là quan tâm. Hạ Dương Ba cảm thấy hơi ghen tị mà lại mâu thuẫn vì cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Hạ Dương Ba không biết Lưu Nhất Hàng để những đồ này ở đâu, những lúc như thế này cũng không đành gọi điện cho cậu ấy, chỉ đành để Hạ Trăn Trăn tự mình chơi trên giường, còn anh tìm khắp nơi.

Lục tung toàn bộ tất cả mọi nơi, cuối cùng tìm thấy một tập văn kiện gồm mấy tờ giấy chứng nhận tiêm phòng, bảo hiểm y tế của tụi nhỏ ở tầng dưới cùng trong giá sách của phòng sách.

Ở dưới cùng còn xếp một phong thư.

Vốn dĩ Hạ Dương Ba đang vội, lại thêm việc anh ấy từ trước đến nay có tính hiếu kỳ đối với riêng tư của Lưu Nhất Hàng, trước mặt anh bây giờ là một bức thư riêng tư của Lưu Nhất Hàng.

Thật là trùng hợp, anh vậy mà lại nhìn thấy trên phong thư này viết lớn hai chữ “Di chúc” rồng bay phượng múa, trong lòng hồi hộp cả mặt đều tái đi.

Thế là đợi bác sĩ Lưu công tác trở về, nhìn thấy ở kệ tủ đầu giường đặt di chúc mà chính mình tự tay viết thì cả người đều thấy không thấy ổn cho lắm. Nhưng Hạ Dương Ba lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tự mình dỗ tụi nhỏ ngủ tắm rửa, lên giường nằm, vẫn chưa hết, còn tỏ vẻ không hiểu mà hỏi cậu: “Em ngây ngốc gì đấy? Không mệt à? Mau tắm rửa rồi đi nghỉ thôi.”

Cổ họng Lưu Nhất Hàng nghẹn lại, nói không nên lời, lúc cậu tắm rửa sạch sẽ xong rồi ra ngoài, Hạ Dương Ba đã nằm nhắm mắt rồi.

“Anh Hạ…” Cậu nhỏ giọng gọi anh.

Hạ Dương Ba hừ nhẹ một tiếng.

“Em…không phải là ý đó…” Lưu Nhất Hàng ngồi bên giường nhỏ giọng giải thích: “Em không có bệnh gì cả, em tốt lắm, em chỉ là…chỉ là…”

Hạ Dương Ba bỗng mở to mắt nhìn cậu không chớp mắt.

“Chúng ta… Tuy rằng đã nhận giấy kết hôn, nhưng em biết, ở trong nước vẫn không được thừa nhận…” Lưu Nhất Hàng hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Không phải anh từng nói qua rồi sao, chúng ta như này, kỳ thực hoàn toàn dựa vào tình cảm, hoàn toàn dựa vào trách nhiệm và đạo đức, nếu có một ngày ai xảy ra chuyện bất trắc, nói không chừng sẽ là…”

“Em nói linh tinh gì đấy!” Hạ Dương Ba ngồi dậy thấp giọng mắng cậu.

Cậu không muốn chọc giận Hạ Dương Ba, vội giơ tay nắm lấy tay Hạ Dương Ba: “ Em không phải là có ý đó… Chúng mình đều rất tốt, ai cũng sẽ không gặp chuyện gì cả… Em, em…” Cậu vẫn lấy dũng khí nói tiếp: “ Em chỉ đề phòng trước, chuyện pháp luật anh hiểu rõ hơn em, anh chắc chắn sẽ dàn xếp tốt, em một chút cũng không lo lắng, nhưng… nhưng em muốn biết cái này, anh đối với em mà nói, cũng giống như bố mẹ em, như Lưu Gia Thụ như Trăn Trăn, còn có Đào Đào, chúng ta đều là người một nhà, của em cũng chính là của anh, điều này, cho dù pháp luật không thừa nhận cũng không sao!”

Câu nói cuối cùng còn mang vẻ mạnh mẽ khiến Hạ Dương Ba không còn tức giận được nữa.

Lưu Nhất Hàng nói tiếp: “Em đương nhiên hy vọng chúng mình đều ổn, tất cả mọi người đều sẽ ổn… Em chỉ nghĩ… Nếu như lỡ…thật sự có một ngày nào đó, vậy đây chính là thái độ của em, là mong muốn của em.”

“Anh chính là một nửa do em nhận định.”

“Điều này, pháp luật bảo không tính, em nói là có tính.”

Hạ Dương Ba được con chó sói nhỏ đã trưởng thành nắm giữ chặt chẽ, một câu oán hận cũng không nói ra. Nhưng, có cái gì đáng để oán trách đây? Đấy là sự thật lòng của cậu ấy, từ lúc bắt đầu đã nâng trái tim trong lòng bàn tay mà không để ý gì đưa cho mình.

Rõ ràng bản thân đã mong mỏi trái tim ấy đã lâu, nhưng lại đã không đủ kiên nhẫn mà muốn cướp lại từ trong tay người ấy.

Bọn họ rất yêu thương nhau, hơn nữa còn đã yêu thương nhau lâu như vậy, còn có gì quan trọng hơn nữa sao?

Bọn họ trong ánh mắt dị nghị của người khác, trong sự dày vò của nội tâm mình mà đỡ đần lẫn nhau, chống đỡ tới được ngày hôm nay, bọn họ xây dựng ngôi nhà của chính mình, cuối cùng có được cuộc sống thuộc về chính mình.

Lưu Nhất Hàng nói đúng, bọn họ là người một nhà, họ là một đôi trời sinh, mà điểm này, cho dù là pháp luật không thừa nhận cũng vô dụng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com