Bọn họ đều gọi tôi là tiểu ma nữ, nhưng tôi kiên định cho rằng mình là công chúa nhỏ.
Bọn họ, chủ yếu chỉ ba tôi, daddy của tôi, anh tôi, cùng với anh cả tôi.
Đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, tôi không có mẹ, nhưng tôi có hai người cha, còn có hai người anh trai.
Nhà chúng tôi không giống với nhà người khác, từ nhỏ tôi đã biết được.
Ví dụ nói, lúc các bạn nhỏ tham gia biểu diễn văn nghệ ở mẫu giáo, mẹ của họ sẽ mặc váy đẹp nhảy múa với chúng tôi, nhưng ba tôi với daddy của tôi chỉ có thể ngồi dưới cầm điện thoại quay chụp lại cho tôi.
Thêm ví dụ nữa, lúc tôi cãi nhau với bạn bè ở mẫu giáo, bọn họ đều cười tôi không có mẹ.
Lúc đó tôi chưa hiểu được, chính là cảm thấy tức giận, vậy là đánh ngã thằng bé cười to nhất xuống đất, cho tới khi nó nói nó không dám nữa.
Tôi không nghĩ người ngày hôm đó đi đón tôi không phải là ba tôi, cũng không phải daddy tôi, mà là cô tôi.
Sau khi cô nghe xong lý do tranh cãi của chúng tôi, tôi tưởng cô sẽ mắng tôi, giống như lúc chị Mộ Ngôn lên lớp mười hai trốn học tới bờ biển bị cô bắt lại, kết quả cô chỉ xoa đầu tôi, sau đó nói với mẹ của thằng bé kia: “Trăn Trăn động tay chân đánh người đúng là không đúng, nhưng trẻ con bị tổn thương trong lòng, tôi cũng không thể ép nó nhận sai. Là phụ huynh nhà chúng tôi không tận tâm chịu trách nhiệm, tôi thay hai người ba của con bé xin lỗi chị và con chị, tiền bồi dưỡng và tiền thuốc thang ở viện chúng tôi xin chịu. Nhưng…” Chớp mắt một cái, ánh mắt cô đã trở lên quyết đoán: “Tụi nhỏ tuy còn bé, nhưng có một vài lời nên nói hay không, phụ huynh vẫn cần dạy dỗ. Có lúc, cho dù là không cố ý nói ra, nhưng vẫn sẽ gây tổn thương tới trái tim tụi nhỏ, không thể coi thường như bị trên da thịt.”
“Đứa nhỏ này có gì không giống? Con bé đều giống như tất cả mọi đứa nhỏ khác, con bé thậm chí còn thông minh hơn, ngoan hơn, con bé cũng là cục cưng của nhà chính tôi, con không không nên bị người khác dùng ánh mắt khác lạ săm soi.”
Cô nhà tôi quả thật rất giỏi, cô có thể nói như vậy!
Cuối cùng, bạn trai đó với mẹ mình nói xin lỗi với tôi, đương nhiên sau đấy ba tôi cũng phải mua đồ bồi bổ dẫn tôi tới nhà họ xin lỗi.
Trận này tôi không thắng, đương nhiên cũng không thua.
Sau khi ra khỏi mẫu giáo, tôi tưởng cô tôi sẽ mắng tôi, nhất định lúc nãy cô chỉ giữ thể diện cho tôi mà thôi. Kết quả cô lại nắm chặt tay tôi, coi như không có chuyện gì mà nói: “Ba con đi họp cho anh con rồi, daddy con tạm thời đang tham gia phẫu thuật, trước tiên cứ đi tới nhà của chúng ta với cô nhé?”
Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng tôi vẫn sợ lát nữa cô tôi nghĩ lại sẽ mắng tôi. Cô dường như biết tôi đang nghĩ gì, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hỏi tôi rằng: “Trăn Trăn, con yêu ba với daddy không?”
Tôi đương nhiên yêu bọn họ rồi, bọn họ chính là người ba và daddy tốt nhất trên thế giới này.
“Vậy, Trăn Trăn cảm thấy bản thân và các bạn nhỏ khác có gì không giống không?”
Tôi nào dám nói lời thật lòng.
Cô tôi nhìn tôi không nói chuyện, tiếp tục hỏi: “Có phải con cảm thấy mình không có mẹ?”
Cô ơi cô đừng nói chuyện nữa, con sắp ấm ức phát khóc rồi đây.
“Ngốc ạ, không phải con có hai người cha sao? Bạn nhỏ khác chỉ có một thôi…”
“Nhưng bọn họ có mẹ ạ…” Tôi vẫn không nhịn được mà nói ra, may mà chỉ có cô ở đây, nếu không để ba tôi với daddy tôi nghe được chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cô tôi nhìn tôi, suy nghĩ trong chốc lát, nhéo nhéo mặt tôi: “Như này có được không, về sau cô chính là mẹ của Trăn Trăn.”
“Dạ?” Tôi mù mịt luôn rồi. “Nhưng… cô là cô con…”
“Cô cũng có thể làm mẹ của Trăn Trăn mà…” Cô tôi cười lên: “Con xem, daddy tên Lưu Nhất Hàng, cô tên Lưu Nhất Ngôn, không phải là giống nhau sao? Dù sao chúng ta đều là người một nhà, cô làm mẹ con được không nào?”
Đương nhiên là được rồi!
Tôi có mẹ rồi! Còn có hai người cha nữa! Quá lời rồi nha!
Quên mất giới thiệu rồi.
Ba tôi tên Hạ Dương Ba, là một trong những luật sư nổi tiếng của công ty Khiêm Bằng lớn nhất thành phố Lâm, mà daddy tôi là Lưu Nhất Hàng, là bác sĩ chủ nhiệm nổi tiếng nhất đẹp trai nhất ở bệnh viện nhi đồng của thành phố Lâm.
Anh tôi tên Lưu Gia Thụ, năm nay học lớp mười hai rồi, sắp phải thi đại học rồi, anh ấy là hội trưởng hội học sinh, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu chị gái theo sau anh ấy.
Mà anh cả tôi tên là Đào Đào, nhưng chúng tôi đều không gọi anh là ai cả, mà gọi anh là Đào Đào, lúc chưa có tôi, anh tôi gọi anh ấy là anh trai, sau này thế nào mà anh tôi lại không gọi anh ấy là anh nữa, lúc nhỏ tôi có gọi anh ấy là anh cả, dần dần trưởng thành rồi thì cũng giống như người lớn gọi anh ấy là Đào Đào.
Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào,… mỗi lần chúng tôi gọi anh ấy, anh ấy đều cười rộ lên.
Mọi người đều trưởng thành, đều dần dần già đi, chỉ có anh ấy vẫn mãi mãi là Đào Đào.
Bạn xem này, một nhà năm nhân khẩu chúng tôi, vậy mà lại có ba họ khác nhau, đúng là kì lạ nhỉ.
Tôi đã nói qua lúc trước rồi, hồi còn nhỏ tôi bị người ta cười nhạo vì không có mẹ, từ lần tôi phát uy đó, cũng không có ai dám nói tôi nữa, thời gian dài, bọn họ đều ngưỡng mộ tôi có hai người cha.
Vì sao? Vì ba tôi với daddy tôi rất đẹp trai đó.
Dù sao thì sau lần đó, tôi cũng không để ý nữa. Ngược lại không phải thật sự coi coi cô tôi là mẹ, mà là tôi dần dần hiểu, nhà tôi không giống nhà người khác, nhưng tất cả tình yêu thương mà tôi nhận được không ít hơn bọn họ, ngược lại càng nhiều hơn.
Bởi vì ba tôi và daddy tôi cực kỳ yêu thương tôi, anh tôi và Đào Đào cũng cực kỳ yêu thương tôi.
Bọn họ tuy rằng trên miệng cứ gọi tôi là tiểu ma nữ, nhưng lại cưng chiều tôi như tiểu công chúa vậy.
Có điều tôi thấy, bọn họ yêu nhất không phải tôi.
a tôi yêu daddy tôi nhất, daddy tôi thương nhất là Đào Đào, mà Đào Đào thích nhất phần mô*g đằng sau của anh tôi, mà anh tôi nghe lời ba tôi nhất.
Dù sao thì trong cái vòng tuần hoàn này không có tôi, vậy tôi đành ở vị trí trung tâm rồi.
Ba tôi yêu daddy tôi bao nhiêu ấy hả?
Nói thế này cho bạn nghe nhé, daddy ngoài ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi, ở trước mặt ba tôi lại giống như Husky vậy, tôi không nói chó Pug, bởi vì đó là cha tôi, tôi phải dành sự tôn trọng tối thiểu cho ông ấy, đúng không?
Lúc ông ấy ở bệnh viện, hay ở trước mặt chúng tôi, chưa từng có khi nào mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tấu hài, làm nũng, thậm chí lần trước anh tôi đánh nhau bị ông ấy mắng, tôi thiếu chút nữa liền cười, bởi vì giống như diễn hài vậy.
Kì lạ là, ba tôi dường như rất hưởng thụ dáng vẻ này của daddy.
Mỗi khi daddy rúc đầu vào lòng ba, ông ấy đều dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn daddy còn khiến tôi với anh tôi thấy buồn nôn, da gà da vịt không hẹn mà nổi lên, đành tự mình về phòng.
Chỉ có Đào Đào vẫn ngốc ngây ra đấy mà cười, tiến tới chỗ bọn họ.
Mỗi khi tới lúc ấy, daddy sẽ gọi to một tiếng: “Lưu Gia Thụ!”
Mà anh tôi hả, sẽ không tình nguyện kéo Đào Đào đi. Còn thay tôi đóng cửa phòng, tuyệt đối không ra ngoài.
Đúng là làm khó cho anh tôi rồi, tuổi còn nhỏ đã phải ra sức chống đỡ cho một gia đình rất điển hình, ngoài việc chăm sóc tôi và Đào Đào ra, còn phải làm những việc mà hai người cha của tôi làm không xong thì bỏ đó.
Nhưng bọn họ đã nói, anh tôi từ nhỏ đã rất ngoan, trưởng thành rất sớm, đặc biệt là lúc mới sinh ra chưa lâu, lúc ba và daddy đón anh ấy ở nước Mỹ về, anh ấy không khóc không kêu, rất yên tĩnh.
Cũng đúng, gặp phải hai người cha như vậy? Ngoài việc yên lặng chấp nhận số phận, còn có thể có cách gì?
Nhưng bọn họ lại nói, lúc tôi mới về nhà đặc biệt hư, cả ngày vừa khóc vừa quấy, làm loạn cả nhà, tôi daddy hình như bị tôi chọc cho khóc, vậy…gặp phải người cha như vậy, đã khổ rồi, nếu tôi không thể khóc khàn cổ, chẳng phải là phải nín nhịn sao?
Đương nhiên rồi, cũng không phải là chỉ ba tôi cưng chiều daddy, hai người bọn họ về cơ bản chính là thuộc về trạng thái yêu nhau, có lúc tôi ở bên cạnh phải đỏ mặt thay họ, thấy bản thân rất dư thừa, nhưng ở nhà tôi thì còn có chút xấu hổ.
Vẫn là nói chuyện này đi.
Là năm ngoái nhỉ, daddy tôi vừa thăng lên chức chủ nhiệm khoa, trở thành chủ nhiệm khoa trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Đối với mọi người thăng tiến trong công việc là chuyện đáng vui mừng, nhưng ở nhà tôi thì lại có hơi không như vậy.
Daddy vốn rất bận, sau khi trở thành bác sĩ chủ nhiệm khoa thì càng bận. Ông ấy bận thì không lo, còn ba đứa chúng tôi thì sao, một mình ba tôi thì lại không quá bận sao? Lại nói, ba tôi không có việc mình phải làm sao?
Dù sao thì khoảng thời gian mấy ngày này, daddy luôn ở bệnh viện trực đêm, mấy ngày không thấy bóng dáng ông ấy rồi, ba tôi đã không tốt lắm rồi, ngoại trừ lúc với Đào Đào còn hơi kiên nhẫn, chứ lúc nói chuyện với tôi và anh tôi, rõ ràng đã có vẻ muốn tức giận.
Ba tôi lại không phải daddy, giống như một thùng thuốc nổ vậy, hễ tí là cháy, người có thể khiến ông ấy không vui liền mấy ngày, ngoại trừ daddy còn có ai chứ?
Nhưng Hạ Trăn Trăn tôi là ai? Tiểu thần thông a.
Lúc tan học, tôi trốn trong wc gọi điện thoại cho daddy, muốn nói chuyện với ông ấy, xem bao giờ ông ấy mới về nhà, ba tôi nhớ ông ấy lắm rồi, Đào Đào và anh trai cũng nhớ ông ấy rồi, được rồi, đến tôi cũng bắt đầu hơi nhớ ông ấy rồi…
Nhưng ông ấy lại không nghe điện thoại.
Ài, Lưu Nhất Hàng, đây không phải là con không giúp daddy đâu nha.
Nhưng vào giờ giải lao, daddy lại gọi điện thoại cho tôi rồi.
Lúc ba đón chúng tôi về nhà, anh trai và Đào Đào ngồi ở ghế sau, tôi ngồi ở ghế phụ lái, tiếng điện thoại hơi to, lúc điện thoại vang lên làm chúng tôi đều bị giật mình.
Ba tôi mặt nghiêm nói với tôi: “Con giỏi lắm, Hạ Trăn Trăn. Giờ học còn mở chuông điện thoại?”
Tôi vốn muốn tắt đi mà, đây không phải là lo rằng khi daddy gọi tới tôi sẽ không nghe thấy sao.
Tôi nhìn màn hình hiển thị, là daddy tôi, lập tức ấn nghe, gọi ông ấy: “Daddy!”
Vừa nghe là daddy gọi điện tới, ba tôi lặng người trong giây lát, còn quên luôn việc phải dạy tôi, trong nháy mắt liền tỏ vẻ nghiêm chỉnh lái xe, nhưng thực ra ánh mắt lại không thể kiềm chế mà nhìn về bên chỗ tôi.
Giọng của daddy nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Trăn Trăn hả, hôm nay gọi điện cho daddy đúng không? Daddy luôn ở trong phòng phẫu thuật, xin lỗi nhé…”
Tôi cố ý mở loa ngoài, câu này của daddy vừa nói ra, tới tôi dường như cũng thấy đau lòng, chứ đừng nhắc tới ba tôi, gương mặt đó sắp tối đen lại rồi, nhưng lại mím chặt miệng không chịu nói chuyện.
Hầy.
Đàn ông mà.
Không còn cách nào, ai bảo Hạ Trăn Trăn tôi là cục cưng ngọt ngào nhỏ bé của ba chứ, thế là tôi mau chóng nói: “Daddy luôn làm phẫu thuật sao? Có ăn ngủ đàng hoàng không ạ?”
Daddy cười một cái, nói: “Đương nhiên rồi, một ngày ba bữa, daddy không bỏ bữa nào, giường trong phòng trực ban thoải mái lắm, khó chịu duy nhất là đã ba ngày chưa tắm rồi…”
“Eo… daddy bẩn quá…” Xin lỗi ạ, con không nhịn được.
“Ha ha ha…” Daddy bật cười, tiếc nuối nói: “Trăn Trăn chê ba bẩn sao… vậy xem ra… tối nay vẫn là không về nhà vậy…”
Đừng mà… ba sẽ lột da của con mất.
Tôi còn chưa kịp đáp, Đào Đào đã không vui mà vội nói trước, muốn tiến lên đây cướp điện thoại, miệng không ngừng nói: “Không! Mẹ… mẹ ơi! Về, về nhà…”
Bạn nói xem, có phải nhà chúng tôi rất lạ đúng không, ba đứa con, đều gọi ba tôi là ba, nhưng tôi muốn gọi daddy là daddy, anh tôi lại gọi ông ấy là ông già, Đào Đào thì gọi ông ấy… hê… mẹ.
Daddy vừa nghe được giọng Đào Đào, liền vui vẻ đáp: “Được được được… vậy mẹ sẽ về nhà… mẹ thu dọn chút… à đúng rồi, các con tan học chưa? Ba đi đón các con nhé?”
Ba tôi quay đầu qua, nhìn điện thoại một cái, hừ lạnh một tiếng từ mũi.
Tôi vội nói: “Đúng rồi ạ, mấy ngày nay đều là ba tới đón bọn con về ạ…”
Nếu không làm sao nói Lưu Nhất Hàng là cha tôi chứ, nhanh nhạy theo tôi, ông ấy lập tức nói: “Ba khổ cực rồi, các con mỗi người phải nhớ giúp daddy thơm ba một cái nhé…”
Tôi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn ba tôi một cái, quả nhiên sắc mặt ba ngay tức khắc dịu lại rồi, ông ấy xoay vô lăng, ngoảnh đầu, họ hẹ, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Tối nay muốn ăn cái gì? Anh với con bây giờ đang đi siêu thị.”
Daddy thuận theo, nhắc tới mấy món ăn, ba tôi rất kiên nhẫn nghe, phiền não bất an của những ngày này, dường như dần dần biến mất theo cuộc điện thoại này rồi.
Cho tới khi daddy nói xong, ông ấy mới gật nhẹ đầu, khóe mắt bất giác cong lên: “Ừ, biết rồi. Đợi em về nhà.”
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn đối diện anh tôi một cái, chỉ đôi lại một biểu hiện không thể nói gì.
Nếu bạn tưởng câu chuyện này tới đây liền kết thúc thì bạn sai rồi nhé. Như vậy cũng quá bình thường rồi! Dựa vào dòng chảy của cuộc sống thường ngày, sao có thể biểu hiện rõ tình yêu sâu đậm của ba tôi đối với daddy chứ?
Buổi tối ngày hôm đó sau khi về nhà, ba tôi trực tiếp tiến vào phòng bếp, rành mạch bắt đầu nấu ăn.
Ba tôi nấu ăn rất ngon, có lúc tôi không thể nhịn được nghi ngờ, có phải ba tôi dựa vào tay nghề này mới có thể mang daddy tôi về nhà đúng không?
Sau khi ba tôi vào trong phòng bếp chưa bao lâu, daddy đã trở về. Đầu tiên ông ấy hôn tôi và Đào Đào một cái, còn đi qua thơm anh tôi một cái nhưng lại bị anh tôi cố tình đẩy ra, còn vứt cho ông ấy một câu: “Hai người đàn ông lớn mà không biết xấu hổ.”
A?
Hình như có gì có đúng.
Daddy và ba không phải là hai người đàn ông lớn sao? Tôi thấy hai người bọn họ cũng không biết ngại đâu.
Kệ đi, anh tôi đã mười sáu tuổi rồi, đây là giai đoạn thanh xuân, cũng có thể là việc hoài xuân khiến cho anh ấy thấy không được tốt.
Daddy ấm ức vô cùng, mím môi đi vào phòng bếp tìm ba đòi an ủi.
Tôi trốn ở ngoài cửa phòng bếp nghe thấy ông ấy rất uất ức nói chuyện với ba: “ Thằng nhóc thối Lưu Gia Thụ chê em không biết xấu hổ, không chịu cho em thơm.”
Tôi nhìn trộm qua khe cửa, nhìn thấy cả người ông ấy ôm lấy ba từ đằng sau, cũng không ngại ngùng gì.
Tôi tưởng ba tôi sẽ một chân đá bay ông ấy, kết quả ba tôi thế mà lại mỉm cười sau đó ông ấy tắt bếp, quay người lại ở bên tai daddy nhỏ giọng nói: “Vậy anh thơm em được chưa nào?”
Sau đó ông ấy hôn một cái lên mũi của daddy.
Daddy ngây người trong giây lát, thế mà lại…
Ông ấy thế mà lại cắn ba một cái!
Ba đối tốt với ông ấy như thế, mỗi ngày đều nhớ ông ấy đến mức ngủ không yên, sau khi tan làm còn cực khổ mua thức ăn về nấu cho ông ấy ăn, nhưng ông ấy thế mà lại cắn ba… Tôi thật sự giận rồi, muốn để cho ba và daddy ly hôn thì phải làm sao? Cứ chờ đấy, không phải vội.
Có điều ba tôi cũng không phải là dễ bắt nạt, ông ấy cười một cái rồi dùng sức cắn daddy một phát.
Sau đó… Bọn họ liền bắt đầu cắn lẫn nhau.
Khi còn đang nghĩ có nên đi vào khuyên hay không, một đôi tay thô ráp ấm áp đã che tầm nhìn của tôi lại, giọng nói lạnh lùng của anh tôi truyền từ đỉnh đầu tôi xuống: “Không phải đã nói em tránh hai người họ ra rồi à? Sao lại còn xem trộm? Đi về phòng làm bài tập của em đi.”
Trăn Trăn lại bị anh trai mắng rồi, Trăn Trăn ấm ức quá.
Tôi sắp đói ngốc đi rồi, cuối cùng bữa cơm này cũng được dọn lên bàn.
Daddy vừa tắm xong ra ngoài, tóc còn chưa khô, ba trừng ông ấy một cái,ông ấy lại vội đi sấy đầu.
Bận rộn nửa ngày người một nhà cuối cùng cũng có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Điện thoại đáng ch*t của daddy lại vang lên rồi.
Không giấu gì bạn, phản ứng đầu tiên của tôi là xem biểu hiện của ba tôi.
Quả nhiên, ông ấy giống như là diêm vương vậy.
“Ừm, ừm, biết rồi, tôi đến ngay.”
Daddy vừa nói xong câu này, không khí trong cả nhà lập tức lạnh xuống. Ba đứa chúng tôi cả Đào Đào, mắt nhìn mũi, không dám nói chuyện.
Ba tôi lập tức đặt đũa xuống bàn, mặt không tỏ vẻ gì nhìn daddy đang bận rộn: “Bệnh viện không có em thì không mở nữa đúng không? Em là Hoa Đà tái sinh hay là Biển Thước đầu thai hả?”
Từ trước tới nay ba tôi chưa từng nói lời nào khó nghe như vậy, mặt của daddy đều xanh cả rồi.
Nhưng ông ấy vẫn đi tới, hôn lên má ba, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi…”
Ba tôi quay mặt đi, không thèm để ý ông ấy, daddy dường như hơi lúng túng, liếc chúng tôi một cái, chúng tôi lập tức cúi đầu giả vờ như chưa nhìn thấy cái gì cả.
Daddy thở một hơi ra nói: “Anh Hạ… Xe ở trường mẫu giáo bị tai nạn, một xe toàn trẻ con đều đang cấp cứu ở trong bệnh viện gần đó… Trong đó có một đứa có vấn đề về tim, bên kia không có cách xử lý, đang đưa sang viện em.”
Ánh mắt của ba khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.
Ba nhẹ nhàng nắm lấy cái tay đặt ở trên bàn của ông ấy, đưa lên miệng hôn nhẹ: “Em không phải là thần y tái sinh gì cả, nhưng là chuyện này không có em thì không ổn…”
Người ba này của tôi chính là dễ mềm lòng, daddy tùy ý dỗ hai câu sắc mặt liền thay đổi, ông ấy quay đầu lại, sờ khuôn mặt còn chưa kịp cạo râu của daddy gật đầu, nhỏ giọng nói: “ Đi đi.”
Daddy đi rồi, mấy người chúng tôi không dám cử động.
Ba thở dài một hơi nói: “Mau ăn đi, đợi tí nữa cơm nguội hết đấy.”
Chúng tôi vẫn không dám cử động, anh trai nghĩ rồi nói: “Phần cho ba già một ít đi, đây đều là những món mà ba thích ăn.”
Ba tôi lúc này như là bừng tỉnh từ trong mộng ồ một tiếng, đứng dậy đi lấy bát sạch, gắp mỗi món một ít cho vào trong bát.
Ầy.
Hôm đó, ba tôi cố gắng làm một bàn thức ăn, cứ như vậy mà bị lãng phí, người khác thì tôi không biết, nhưng dù sao tôi cũng là lần đầu tiên được cảm nhận cái gì gọi là “nhạt như nước ốc.”
Lúc mười giờ, cả một buổi tối ba tôi như ngồi trên đống lửa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ấy nói với anh tôi: “Tiểu Thụ con để ý Đào Đào và Trăn Trăn chút nhé, đợi nửa tiếng nữa thì cho hai anh em nó đi ngủ… Con cũng đừng học muộn quá nhé, phải học cách kết hợp vừa học vừa nghỉ ngơi.”
Anh tôi vâng một tiếng, ba liền cầm hộp cơm đã được hâm nóng rời đi.
Ba tôi tới bệnh viện nói là tìm chủ nhiệm Lưu. Y tá hỏi ông ấy chủ nhiệm Lưu nào?
Ông ấy nói là chủ nhiệm Lưu Nhất Hàng của ngoại khoa phẫu thuật tim mạch.
Y tá “ồ” một tiếng: “ Ông không biết sao? Chủ nhiệm Lưu vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì ngất ở cửa phòng phẫu thuật…”
Ba tôi đặc biệt mất phong độ mà nắm lấy tay chị y tá: “Thế nào rồi?”
Chị ý tá bị ông ấy dọa cho hoảng hốt sợ hãi nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “ À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là lao lực quá mức mà thôi, sức khỏe không đủ… Bây giờ đang truyền nước rồi… Tôi giúp ông xem nhé…Tầng dưới phòng cấp cứu, phòng 211…”
Daddy còn đang ngủ, dưới mắt là một quầng thâm đen dày, lại thêm râu ở cằm khiến ông ấy già đi hẳn năm tuổi.
May mà chưa bị hói nếu không ông ấy sẽ bị mất đi danh hiệu người đẹp trai nhất bệnh viện nhi đồng này.
Ba ngồi bên giường nhìn ông ấy, ánh mắt đỏ hoe.
Daddy dường như đã từ rất lâu đã không được ngủ ngon như vậy, ông ấy nặng nề ngủ, ba ở một bên canh giấc cho ông ấy.
Qua một lát, thực tập sinh trẻ tuổi gõ cửa đi vào, ngây người một lát: “Ngài là bạn của chủ nhiệm Lưu đúng không ạ? Sau khi ông ấy tỉnh phiền ngài nói với ông ấy một tiếng cuộc phẫu thuật của bạn nhỏ kia rất thành công, đã không còn vấn đề gì nguy hiểm rồi, người nhà của bé muốn cảm ơn chủ nhiệm Lưu nhưng bị tôi ngăn lại rồi.”
Thực tập sinh vừa nhìn là biết người mới, không đợi ba tôi đáp lại đã tự nói tiếp: “Còn một đống chuyện phải xử lý, tôi đi trước đây nhé, chủ nhiệm Lưu mấy ngày không được ngủ rồi, làm phiền ngài trông coi ạ!”
Đến đêm khuya, ba tôi ngắm nhìn khuôn mặt của daddy rất lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Hóa ra không chỉ có một mình em như thế này…”
Daddy ngủ no rồi, đến trời sáng mới tỉnh, sau khi tỉnh lại nhìn thấy ba dùng một tư thế không được thoải mái ghé vào ngủ bên giường.
Ông ấy không nỡ gọi ba, nhưng lại không nhẫn tâm nhìn ba ngủ với tư thế như thế nữa, trong lúc do dự, ba tôi tỉnh lại rồi.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt đã tốt lên nhiều sau khi đã được ngủ no của daddy: “Tỉnh rồi à?”
Daddy nắm lấy tay của ba, dùng sức hôn một cái thật kêu, không nói gì cả.
Ba không nhịn được cười: “Đói không nào?”
Daddy nghĩ nghĩ, gật đầu: “Chân giò ngâm tương hôm qua có phần chút nào cho em không?”
Ba nhìn hộp cơm giữ ấm ở bên cạnh, nghĩ nghĩ nói: “Đều bị mấy đứa nhỏ ăn hết rồi, hôm nay sẽ làm lại cho em.”
Ba à, cái nồi này chúng con không đội đâu!
Daddy cười nói: “Em còn muốn ăn lẩu gà khô!”
“Được.” Ba đưa cốc nước cho ông ấy.
“Ùng ục…” Sau khi uống hết một hớp nước lớn, daddy lại bắt đầu yêu cầu: “ Thêm một món tiết canh nữa…”
“Được.”
“Đã lâu chưa ăn tùng thử quế ngư rồi…”
…
Vừa nói xong, thực tập sinh tối qua đẩy cửa vào: “Chủ nhiệm Lưu, ngài tỉnh rồi ạ! Lại nhìn thấy ba, kinh ngạc nói: “Cả một buổi tối ngài đều ở đây sao?’’
Ba tôi không phủ định gật đầu, thực tập sinh nói với daddy: “Chủ nhiệm, người bạn này của ngài thật thú vị, ở đây với ngài cả một bên…”
“Chung Huyên, đây là người nhà tôi.” Daddy cắt ngang anh ta, giọng dịu dàng.
Rồi lại chỉ chỉ anh ta, nói với ba: “Đây là thực tập sinh của em, Chung Huyên.”
Ba tôi đáp: “Chào cậu! Tôi là Hạ Dương Ba, người yêu của chủ nhiệm Lưu.”
Chung Huyên: “?”
Đừng hỏi tôi lúc đó nữa, tôi làm sao biết được chứ, đầy đều là sau này chú Chung Huyên kể cho tôi nghe.
Chú ấy nói: “Daddy cháu với ba cháu, một người lại mạnh mẽ hơn một người!”
Đó là đương nhiên, cũng không xem là cha của ai.
Sau đó anh tôi lại dùng biểu hiện “hai người là kẻ ngốc hả” nhìn tôi với chú Chung Huyên.
Đúng rồi, nói tới anh tôi, đây là cũng rất giỏi.
Bạn xem tên liền biết, anh ấy tên Lưu Gia Thụ, là con trai của daddy, mà tôi, tên Hạ Trăn Trăn, đương nhiên là áo bông nhỏ của ba tôi rồi.
Nhưng mọi người đều nói, anh tôi càng giống như ba tôi sinh ra hơn, đương nhiên, không phải là ý đẻ ra, một người đàn ông như ba tôi, nếu thực sự có thể sinh em bé, nhất định sẽ sinh với daddy rồi.
Nói đi nói lại thì, anh tôi ai cũng không giống, daddy mỗi ngày đều nhiều lời như vậy, lúc ông ấy ở nhà luôn có thể thấy tiếng một mình ông ấy nói chuyện, ngoài ba tôi ra, căn bản chẳng ai để ý ông ấy. Nhưng anh tôi, có lúc lại khiến người ta nhịn được mà nghi ngờ anh ấy bị câm.
Nói thế thôi, chứ người anh trai này của tôi đặc biệt âm trầm, nói đơn giản chính là trưởng thành sớm. Điểm này ngược lại giống y hệt ba tôi, có lúc tôi cảm thấy ngoại trừ ba tôi, anh tôi đã có một nửa giống phụ huynh rồi, mà nửa còn lại, miễn cưỡng có thể coi như giống daddy tôi.
Anh tôi năm nay sắp mười tám tuổi, sắp thành niên rồi, nghe nói có thể làm một số chuyện người lớn có thể làm, đáng tiếc anh ấy đến bạn gái cũng chưa có.
Anh ấy sao lại không có bạn gái chứ? Tuần trước tôi và Đào Đào còn tìm thấy trong ngăn bàn của anh trai một bức thư tình. Thời đại này còn có người viết thư tình, tôi cũng là ngốc rồi.
Lúc chúng tôi bị anh ấy phát hiện đang lục ngăn kéo, anh tôi tức giận đỏ cả mắt, không kìm được cơn giận quát to một tiếng: “Hạ Trăn Trăn!”
Việc ấy như đất rung núi chuyển vậy…
Nhưng các bạn đã quên tôi là ai rồi? Tôi là Hạ Trăn Trăn nhanh trí đây!
Thế là tôi lập tức đổ cho Đào Đào: “Không liên quan tới em, là Đào Đào muốn lục!”
Anh tôi không tin nhìn Đào Đào, Đào Đào chắc là bị tiếng quát lớn của anh tôi dọa ngốc rồi, cúi đầu không dám nói chuyện.
Anh tôi nghĩ một lát, ngẩng đầu trừng tôi: “Em ra ngoài trước đi.”
Thế là tôi liền ra ngoài.
Nhưng, Hạ Trăn Trăn tôi là loại người nói đi liền đi sao? Đương nhiên không phải rồi!
Tôi lại ghé sát vào khe cửa nhìn.
Tôi lo lắng quá, anh tôi tức giận như vậy! Tuy bình thường anh ấy không nói gì, nhưng vẫn rất thương tôi và Đào Đào, thấy dáng vẻ cực kì tức giận của anh ấy ngày hôm nay, sẽ không tức quá mà đánh Đào Đào một trận chứ?
Vậy daddy nhất định sẽ đòi mạng sống của anh ấy! Tôi phải trông chừng anh ấy, không thể để anh ấy làm ra chuyện gì quá giới hạn!
Ơ?
Chuyện không giống như tôi tưởng tượng.
Anh tôi cúi đầu, tay vỗ nhẹ đầu Đào Đào. Anh tôi cao một mét tám, Đào Đào cũng chẳng cao hơn tôi là bao, ít nhất chỉ cao hơn tôi một tít, không quá mét sáu.
Đào Đào ngẩng đầu, trông đặc biệt đáng thương nhìn anh tôi, nửa ngày mới do dự nói ra: “Xin, xin lỗi… Tiểu Thụ…”
Anh tôi không nói chuyện, kéo Đào Đào ngồi lên bên giường, sau đó cư nhiên hỏi anh ấy: “Là Trăn Trăn dạy anh làm vậy?”
Hả?
Anh trai, anh đang nói gì thế? Gió to quá em nghe không rõ!
“Không! Không phải… không phải đâu… là Đào Đào…” Đào Đào có thể nói là rất nghĩa khí.
Anh tôi hiển nhiên là không tin, có đổi thành ba với daddy cũng sẽ không tin.
Nói thật, tôi cảm thấy bọn họ có thành kiến với tôi.
Đào Đào cúi đầu không nói chuyện, cảm giác hình như sắp khóc rồi.
Anh tôi nhẹ nhàng sờ đầu anh ấy, nói: “Đào Đào muốn nói gì nói đi, em hết giận rồi.”
Đào Đào nghĩ nghĩ, dừng như đang suy nghĩ xem lời nói của anh tôi có mấy phần đáng tin, sau đó mới ngẩng đầu: “Anh… Tiểu Thụ gần đây… không, không vui… vui vẻ… Đào Đào… Đào Đào lo lắng…”
Anh tôi lặng người đi, ánh mắt dường như có chút hồng, lúc mở miệng, họng đều khàn rồi: “Đào Đào… em không phải không vui… anh biết đấy, mấy ngày nữa Tiểu Thụ phải tham gia một cuộc thi rất quan trọng, chỉ là…chỉ là thấy hơi căng thẳng thôi.”
Đào Đào cái hiểu cái không mà gật đầu: “Tiểu Thụ… phải, phải thi đại học…Tiểu Thụ… căng, căng thẳng….”
Anh trai cười với Đào Đào cười một cái: “Vâng. Đào Đào ạ, đồ của Tiểu Thụ, Đào Đào có thể xem, nhưng Đào Đào phải biết, không phải ai cũng có thể đối như vậy…không được sự cho phép của người khác, tùy tiện lục lọi đồ đạc của người khác, là hành vi không lễ phép đâu, đúng không nào?”
Đào Đào nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Không, không lễ phép… động, động vào… đồ, đồ của người khác…” Sau đó học dáng vẻ làm nũng của daddy với ba, dụi đầu vào vai anh trai: “Đào Đào sai, sai rồi… xin… xin… xin lỗi…”
Anh trai mỉm cười, nhéo nhéo má Đào Đào: “Không sao, Đào Đào thật giỏi.”
Tôi tưởng chuyện này cứ thế là xong rồi, kết quả anh tôi lại vung tay lên, nói với Đào Đào: “Đào Đào đi xem tivi trước, lát nữa em chơi xếp gỗ với anh nhé?”
Đợi Đào Đào đứng dậy, anh tôi mới nhìn về hướng tôi: “Em, vào đây.”
Bây giờ gọi điện cho daddy và ba để cầu cứu còn kịp không?
Bỏ đi, dựa vào người khác bằng dựa vào chính mình, tôi tỏ vẻ nịnh nọt chạy vào, ngồi bên cạnh anh tôi, nịnh hót gọi anh tôi: “Anh…”
“Cho em ngồi chưa?”Anh tôi lườm một cái, tôi lập tức đứng dậy.
Bỏ đi, người mạnh mẽ không sợ thiệt, nữ nhi giang hồ cong duỗi được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Em sai rồi… anh…”
Anh tôi chưa nguôi giận trừng tôi, nhưng từ biểu hiện của anh ấy tôi có thể nhìn ra, anh ấy hơi mềm lòng rồi, tôi tiếp tục tấn công: “Anh… em thực sự sai rồi… em không dám nữa đâu, anh đừng giận nữa được không ạ?”
“Em sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ không nên tùy tiện lục lọi đồ đạc của anh!”
“Còn gì nữa?”
“Hả” Còn gì nữa ư?
Anh tôi lườm tôi một cái: “Hạ Trăn Trăn ơi Hạ Trăn Trăn, sao em lại giống hệt ba già thế?”
“Không đúng, tôi là do ba thân sinh mà, sao có thể giống với daddy được.
“Tự bản thân em đầy một bụng xấu thì thôi đi, sao có thể kéo theo Đào Đào làm chuyện xấu hả?” Anh tôi cau mày không vui nhìn tôi.
“Em…”
“Em cái gì mà em? Làm chuyện xấu xong lại đổ lỗi cho Đào Đào, em bao lớn rồi hả Hạ Trân Trân?”
“Hơn mười ba tuổi ạ.”
“…”
“Anh… Anh… đừng tức giận mà… em sai rồi không được sao ạ? Không nên tùy tiện lục lọi đồ của anh, cũng không nên kéo theo Đào Đào làm chuyện xấu…càng không nên đổ hết trách nhiệm cho Đào Đào…tha thứ em lần này đi ạ…”
Anh tôi không nói chuyện, nhưng cũng coi như ngầm thừa nhận rồi.
Thế ra tôi to gan hơn: “Cái đó… anh…”
“Lại làm sao nữa” Anh tôi vẫn chưa hết tức giận trừng tôi.
“Anh thật sự… chỉ là căng thẳng sao?” Anh tôi là ai chứ, được tuyển thẳng vào đại học Z, đại học X, Thanh Bắc căn bản không thành vấn đề, trước đây còn có rất nhiều lời đề nghị mời anh ấy du học ở cách trường đại học danh tiếng ngoài nước, tôi mới không phải Đào Đào, sẽ không tin anh ấy căng thẳng đâu.
Anh tôi ngây người một lát, khóe miệng giật giật, không nói chuyện.
“Anh là vì chị Tiểu Trang đúng không?”
Khuôn mặt lạnh lùng như núi băng tuyết ngàn năm không thay đổi của anh tôi cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt vào lúc này, anh ấy nhìn tôi không thể tin, dường như bí mật đều bị người ta nhìn thấu.
“Đừng ngạc nhiên thế mà anh! Không phải người ở trường cấp ba của anh đều nói thế, rằng hội trưởng và hội phó hội học sinh là một đôi sao? Trường chúng ta có ai không biết hội trưởng hội học sinh là anh trai Lưu Gia Thụ của em chứ? Thậm chí phó hội trưởng cũng có tới ba người, nhưng trong đó chỉ có một nữ sinh, tên là Trang Tư Tề, đúng không? Anh, anh sẽ không phải là yêu đương với nam sinh chứ?”
Nghĩ kỹ thì, cũng không phải không có khả năng, có thể tham khảo song thân của tôi.
“Bọn anh không ở bên nhau.” Hơn nửa ngày im lặng, anh tôi mới thốt ra câu này.
“A?” Tôi là người nhận biết tin tức nhanh nhạy ở thành phố Lâm sợ còn giả sao, nói tiếp, tôi rõ ràng nhìn thấy anh tôi ở cùng với chị Tiểu Trang.
“Anh chị không bên nhau đâu? Chị Tiểu Trang nói vậy sao?”
“Chị Tiểu Trang?” Anh tôi cau mày. “Em quen bạn ấy?”
A! Nói hớ rồi.
“Hạ Trăn Trăn, anh cho em một cơ hội nói thật cuối cùng.”
Ầy, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, xem ra chỉ có thể bán đứng chị Tiểu Trang rồi.
Tôi từng gặp chị Tiểu Trang ở phòng y tế của trường học. Lúc đó là giờ thể dục, tôi với bạn cặp đá không cẩn thận bị ngã, đầu gối bị chảy máu nên được đưa vào phòng y tế.
Lúc tôi vào, chị Tiểu Trang đã ở bên trong rồi, chị ấy có hơi sốt, tìm bác sĩ xin thuốc.
Tôi vừa bước vào chị ấy đã nhìn thấy tôi, đợi bác sĩ băng bó cho tôi xong, dặn dò tôi nghỉ ngơi một lát rồi hẵng về lớp học, sau đó bác sĩ rời đi, chị ấy mới ngồi bên cạnh tôi, cười khanh khách hỏi tôi: “Em tên Trăn Trăn, đúng không? Em gái của Lưu Gia Thụ nhỉ?”
Hả? Chị ấy thế mà lại nhận ra tôi!
Thần tượng của tôi không chỉ là bạn gái của anh tôi, mà chị ấy còn biết tôi! Chị ấy còn chủ động bắt chuyện với tôi!
Tôi dường như hơi choáng váng.
Nhìn dáng vẻ tôi ngốc nghếch, chị ấy cười một cái, sau đó nói với tôi: “Chào em, chị là Trang Tư Tề, là bạn… của anh trai em.”
Trang Tư Tề á! Ai mà không biết! Đây là cô gái tài giỏi!
Bắt đầu cấp ba,chị ấy đã là một trong ba vị trí đầu tiên trong bảng đánh giá, quán quân trong cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, trong cuộc thi đó anh trai tôi chỉ giành được giải viết văn hay nhất, mà trong cuộc thi Olympic toán học thì cùng anh tôi giành được giải nhất, còn đạt giải ba cuộc thi Olympic vật lý, được rồi, lần này như xoay vòng vậy cuối cùng anh tôi cũng giành được giải nhất, thông thạo tiếng Nhật và tiếng Tây Ban Nha, đàn vĩ cầm tới cấp tám…
Quan trọng là còn rất xinh đẹp.
Chị ấy không giống với những đứa con xinh đẹp mà nông cạn khác đâu. Một đôi chân dài một m68, da trắng tới mức như trong suốt, ngũ quan cân đối, nghe đồn chị ấy còn có một phần tư dòng máu nước Anh. Chị ấy luôn giữ tóc ngắn hoạt bát, nhưng tôi chưa từng gặp người con gái nào để tóc ngắn xinh như chị ấy.
Dù sao cũng là xinh đẹp, tôi còn chưa đọc được bao nhiêu sách, không hình dung ra được rốt cuộc đẹp bao nhiêu, chỉ thấy đây là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Quan trọng là, chị ấy còn rất dịu dàng nha: “Anh em thường xuyên nhắc tới em, nhưng không biết thế nào mà chị thấy em không giống như trong tưởng tượng của chị nhit?”
“Anh em nói em như nào ạ?”
“Hm… nói em rất hoạt bát vui tươi, tinh thần sáng láng…”
“Hừ! Anh ấy chắc chắn lại nói em nghịch ngợm ương bướng nhỉ?” A a a! Sao anh tôi có thể như vậy? Làm sao có thể khiến tôi mất mặt như vậy trước mặt nữ thần.
Nữ thần không nhịn được bật cười: “Em rất, rất, rất đáng yêu…”
Ài, người ta cũng là nữ sinh mà, làm sao có thể chịu được lời ngọt ngào thế này, thế là tôi liền hỏi chị ấy: “Chị Trang ơi, chị đang yêu đương với anh em hả?”
Chị ấy ngây người một lát, hỏi ngược lại: “Em thấy thế nào sao?”
Tôi thấy thế nào á? Còn cần tôi thấy thế nào á?
Lần trước lúc ăn cơm trưa trong căng tin trường học, tôi phát hiện bản thân quên mang thẻ cơm rồi, thế là chạy tới căng tin của trường cấp ba tìm anh tôi đòi cơm, kết quả từ xa đã thấy hai người bọn họ ngồi ăn với nhau, chị Tiểu Trang đang nói chuyện với anh trai, cũng không biết là nói gì, trên gương mặt than của anh trai thế mà lại có nụ cười nhẹ.