Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 118: Phiên ngoại 4: Ghen (Nhưng không thể thừa nhận)



Dạo gần đây luật sư Hà có hơi lơ là gia đình, đặc biệt càng lơ là hơn khi Lưu Gia Thụ đã đi nhà trẻ vào những ngày cuối năm, mỗi ngày đi sớm về khuya, đại đa số thời gian, đều là Lưu Nhất Hàng dỗ tụi nhỏ ngủ, cũng không thấy anh về. Ngẫu nhiên về nhà sớm, ăn cơm xong lại vào trong phòng sách, để ba cục cưng lớn nhỏ của anh sang một bên.

Bác sĩ Lưu thấy hơi lo lắng.

Đặc biệt là khi nghĩ tới chỗ Hạ Dương Ba năm ngoái mới chiêu mộ mấy luật sư thực tập, toàn là người trẻ tuổi, Lưu Nhất Hàng càng không bình tĩnh nổi.

Nhưng cậu không thể nói, không sẽ để lộ việc bản thân hình như rất quan tâm anh.

Được rồi, cậu chính là rất quan tâm anh.

Thế là, mỗi đêm khuya, luật sư Hạ đều mang thân thể mệt mỏi về nhà, dùng ba phút tắm rửa, loại bỏ hết khí lạnh mang từ bên ngoài vào, cẩn thận bò vào trong chăn, Lưu Nhất Hàng đột nhiên mở mắt.

Cho dù bao nhiêu lần đi nữa, Hạ Dương Ba luôn đắm chìm vào đôi mắt rực sáng của cậu khi đối diện nhau.

Ánh mắt Lưu Nhất Hàng chứa sự giận giữ không thể kìm nén,  Hạ Dương Ba cứ tưởng là bởi vì cậu bị mình đánh thức, thế là vươn tay vỗ vỗ người, nhỏ giọng cáo lỗi: “Đánh thức em sao? Xin lỗi…”

“Em chưa ngủ.” Lưu Nhất Hàng lạnh lùng cắt ngang anh, đồng thời lùi lại về phía sau, giữ khoảng cách không xa không gần với anh, đến ánh mắt nhìn chằm chằm anh cũng không hề hiền hòa như thường ngày.

Hạ Dương Ba hơi khó hiểu.

Lúc sáng ra ngoài còn tốt mà, đứng ở cửa kéo tay mình, còn cắn môi đầy vẻ đáng thương không muốn rời xa người mình yêu, sao tới buổi tối lại biến thành người khác thế?

Anh nhận ánh mắt sắc bén của Lưu Nhất Hàng, tay trong chăn vươn ra nắm lấy tay cậu. Tay của cậu sao lại lạnh thế, cứ như là mới đi từ bên ngoài chín độ tiến vào vậy.

Điều hòa trong nhà rõ ràng có mở.

Anh lại giơ chân đè lên chân Lưu Nhất Hàng, quả nhiên cũng lạ như vậy.

Mặt Hạ Dương Ba trầm xuống: “Chuyện gì thế? Tay chân sao lại lạnh như thế?”

Lưu Nhất Hàng không trả lời mà quay đầu sang một bên, để lộ cổ.

“Nói chuyện nào.” Hạ Dương Ba nghiêm nghị nói.

Anh thực sự giận rồi, bằng không dù thế nào cũng sẽ không dùng ngữ khí thế này nói chuyện với Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng nhất thời không kìm được ấm ức, sự tức giận và uất ức mấy ngày tụ lại trong lòng giống như sao chổi đâm vào trái đất, một lát sau liền sinh ra phản ứng hóa học, người đàn ông ba mươi tuổi cắn chặt môi nhịn hơn nửa buổi, thế mà lại “oa” một tiếng, hiếm khi bật khóc thế này.

Hạ Dương Ba lại mô*g lung rồi.

Đây lại là làm sao?

Cơn tức giận của anh còn chưa nguôi đâu lại bị bộ dạng đáng thương của Lưu Nhất Hàng chọc cười rồi, mau chóng ôm người, kéo đầu cậu dựa vào một vai của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Em làm sao thế?”

Tiếng “oa” đó có lẽ là lời thổ lộ cuối cùng của tình cảm trong Lưu Nhất Hàng, sau khi bộc lộ ra, bản thân cũng cảm thấy mất mặt, chôn mặt trong hõm vai Hạ Dương Ba, nước mắt nóng hổi không kìm được mà từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Anh… dựa vào cái gì!” Giọng nói của cậu vừa chứa sự đè nén, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai Hạ Dương Ba truyền tới đỉnh đầu anh: “Anh dựa vào cái gì mà mắng em hả Hạ Dương Ba…”

Hạ Dương Ba bật cười: “Tiểu tổ tông, anh mắng em hồi nào?”

Cứ như cái người sắc mặt nghiêm túc hung dữ vừa rồi không phải là anh vậy.

Lưu Nhất Hàng giống như không nghe thấy lời của anh, một mình bản thân tiếp tục cằn nhằn: “Em làm sao? Em còn muốn hỏi anh làm sao! Em tức giận! Em khó chịu! Em không vui! Hạ Dương Ba anh nói cho em biết…”

“Làm sao không vui nào?” Giọng nói của Hạ Dương Ba như một dòng nước trong trẻo tiến vào tai Lưu Nhất Hàng, cậu phát hiện, Hạ Dương Ba dịu dàng như này khiến cậu hoàn toàn không tức giận nổi rồi.

Vốn một bụng đầy tức giận, giờ phút này thế mà lại không thể nói ra nổi một câu.

Cậu rúc vào lòng Hạ Dương Ba, giọng điệu buồn bã nói: “Còn, có không phải là bởi vì…” Vì cái gì, cậu cũng không nói ra được, thế là tự cho là mình thông minh mà vặn hỏi: “Mới từ công ty về sao?”

Hạ Dương Ba không biết cậu như này là có ý gì, nhưng cảm xúc của người trong lòng không phải rất tốt, thế là thành thực trả lời: “Ừm, có vài tài liệu sáng mai phải dùng, đi lấy về, ngày mai trực tiếp tới tập đoàn XX.”

“Một mình anh ở công ty tăng ca sao? Đồ đệ của anh không cùng anh sao?” Tiểu Trác lúc trước đi theo anh sớm đã có thể tự mình giải quyết công việc, là luật sư nghiệp vụ chủ yếu phụ trách các vụ kiện tụng trong công ty, mà đồ đệ hiện tại của Hạ Dương Ba, là một cô gái mới tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Hồng Kông.

“Một cô gái như cô ấy, buổi tối để cô ấy ở lại phòng làm việc làm gì?” Hạ Dương Ba tùy tiện đáp: “Lại nói, buổi tối anh không ở công ty, mà đi ăn cơm với khách hàng, sau khi chuyện đó xong xuôi mới đi lấy đồ…”

Trên người Hạ Dương Ba không có hơi rượu, Lưu Nhất Hàng tiếp tục hỏi: “Vậy anh không tiếp rượu với khách hàng sao?”

Hạ Dương Ba bắt lấy cái tay đang đặt trên bụng mình của cậu, hai người quấn quýt một hồi, không qua bao lâu, chân tay của Lưu Nhất Hàng cũng dần dần ấm lên, cậu nghe thấy Hạ Dương Ba trả lời qua loa: “Anh đưa Đản Đản theo, đứa bé đó không phải uống rất được sao? Một người mà có thể với bốn năm người…”

Đản Đản là một trong những thực tập sinh mà công ty Hạ Dương Ba mới chiêu mộ năm ngoái, con trai vùng Đông Bắc, đặc biệt uống rất được, Lưu Nhất Hàng đã từng ăn cơm với cậu ấy một lần, chính là lúc công ty Hạ Dương Ba tổ chức lễ tiệc. Lúc đó Lưu Nhất Hàng không biết tửu lượng cậu ấy tốt như vậy, không khí nóng lên, cảm xúc dâng trào, quấy nhiễu đòi cùng con nhà người ta thi nhau uống, kết quả còn chưa kết thúc bữa tiệc, bản thân liền say tới quên đi, được Hạ Dương Ba đưa về nhà, còn là Đản Đản giúp đỡ đưa vào trong.

Mọi người trong công ty Hạ Dương Ba đều biết Lưu Nhất Hàng, mà có lúc Lưu Nhất Hàng tăng ca không thể về nhà, Hạ Dương Ba sẽ đón Đào Đào và Lưu Gia Thụ tới công ty rồi làm việc tiếp, hai cậu nhóc ở công ty chơi rất vui vẻ.

Hạ Dương Ba cũng coi như một nửa là ông chủ rồi, lại có một tầng quan hệ với Ngứa Ngụy Trì cũng coi như một nửa là ông chủ, huống hồ mọi người trong công ty đều là người tài giỏi, không ai chỉ tay chỉ chân vào cuộc sống của người khác cả, lại thêm tuổi tác của Lưu Nhất Hàng tương đồng với các luật sư trẻ khác, rất dễ chơi quen, thế là, cái danh “bà chủ” của Lưu Nhất Hàng ở trong công ty luật được lan truyền rất nhanh.

“Đản Đản à…” Đản Đản không phải là diễn viên tuyến hai người Đông Bắc trên tivi, ngược lại là một anh chàng Đông Băc đẹp trai thật thà, người cao gần một mét chín, còn cao hơn Lưu Nhất Hàng một chút, tính cách hào sảng không nói, còn là người hâm mộ số một của Hạ chủ nhiệm của họ.

Lưu Nhất Hàng thấy bản thân chẳng có chỗ nào kém người ta đâu? Tuy rằng Đản Đản người ta là một trực nam thật thà, nhưng Lưu Nhất Hàng cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của Hạ Dương Ba, thì không phải là không thể bẻ cong trực nam. Bản thân cậu không phải là ví dụ điển hình sao?

“Đản Đản làm sao?” Hạ Dương Ba hơi mệt rồi, nhưng vẫn cố nói chuyện với người yêu cảm xúc chưa ổn định vừa mới trải qua cãi nhau với anh.

Lưu Nhất Hàng nghĩ một lá, vẫn khơi gợi lên sự dũng cảm, ngẩng đầu ngắm nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Anh thấy Đản Đản thế nào?”

“Rất tốt… đầu óc linh hoạt, chuyện gì đều chỉ cần một chút là hiểu, xử lý nghiệp vụ cũng nhanh, miệng lưỡi cũng lưu loát, tửu lượng cũng ổn, đưa cậu ấy theo có thể giúp anh đỡ rượu, kỳ thực tập một năm sắp hết rồi, anh chuẩn bị để cậu ấy theo anh làm việc.”

Khi Hạ Dương Ba nhắc tới Đản Đản, tâm trạng dần tốt lên, Lưu Nhất Hàng không nhịn được hơi ghen: “Cậu ấy tốt như vậy? Có phải mọi thực tập sinh luật sư ở công ty anh đều không bằng cậu ấy?”

“Người khác cũng không kém, nhưng chuyện nhân sự này cần anh rể em để ý nhiều một chút, cái khác thì để anh ấy đi khảo sát thôi, anh lười không muốn để ý…chỉ là Đản Đản này…” Hạ Dương Ba không biết nghĩ tới cái gì, yên lặng rồi nói tiếp: “Nói ra thì chẳng khiến người ta đỡ lo tí nào.”

“Cậu ấy làm sao?” Lưu Nhất Hàng hỏi, trong lòng mừng thầm, không biết bản thân đã coi Đản Đản người ta làm tình địch giả tưởng rồi.

“Cậu ấy đang theo đuổi Lạc Đồng.” Hạ Dương Ba khổ nào không thôi.

Lạc Đồng chính là đồ đệ duy nhất bây giờ của Hạ Dương Ba, đại diện của “Khiêm Bằng”, một cô gái xinh đẹp, đương nhiên nghiệp vụ của cô ấy cũng là không có gì để nói.

“Hả?” Lưu Nhất Hàng kinh ngạc. “Lạc Đồng không phải lớn hơn cậu ta mấy tuổi sao… em xem nào, phải ba tuổi nhỉ? Năm tuổi?”

“Sáu tuổi.” Hạ Dương Ba cười bất đắc dĩ: “Cho nên chuyện muốn giữ cậu ấy, anh còn phải xem xét, có thời gian phải hỏi ý kiến Lạc Đồng, đừng tới lúc đó hai người lại một ngẩng đầu một cúi đầu không thấy nhau, thế thảm lắm…”

“Hả!” Lưu Nhất Hàng kêu lên một tiếng, cắt ngang lời Hạ Dương Ba: “Đản Đản thế mà lại thích Lạc Đồng! Quá tốt rồi!”

“Tốt cái gì…” Hạ Dương Ba không hiểu nhìn cậu, hơn nửa ngày cuối cùng mới phản ứng lại: “Hôm nay em… cái này… ầm ĩ hơn nửa ngày là vì em cảm thấy  Đản Đản đối với anh…”

Lưu Nhất Hàng đỏ mặt không trả lời, vừa hay lại chứng minh Hạ Dương Ba đoán trúng rồi, anh dở khóc dở cười: “Em nghĩ cái gì thế hả?”

“Không phải cậu ấy luôn tôn sùng anh sao? Cả ngày theo sau anh gọi chủ nhiệm Hạ, chủ nhiệm Hạ…” Nói nữa nói mãi cũng thấy bản thân khác người, vì vậy mà giọng nói cũng dần dần nhỏ xuống. Chưa hết, lại còn cảm thấy bản thân rất mất mặt, tiếp tục phô trương thanh thế nói: “Sau tết, anh cả ngày bận rộn, nhà cũng không về, con trai anh cũng không để ý rồi, không phải nói bản thân làm ông chủ cũ không bận thế sao? Không phải chỉ là chiêu mộ mấy thực tập sinh sao, có gì thì để họ đi làm, sao mà chỉ có anh nhiều việc, chỉ anh bận rộn thế, không có anh, trái đất vẫn…”

“Ừm, không có anh, trái đất vẫn quay, nhưng em mà không có anh thì tức giận rồi, thì không vui nữa…” Nói tới đây, Hạ Dương Ba cuối cùng mới làm rõ được Lưu Nhất Hàng ầm ĩ cả một buổi tối là vì sao, thế là dịu dàng ôn tồn dỗ dành chú chó sói nhỏ đang làm nũng tỏ vẻ đáng thương với mình.

“Anh cũng không phải là muốn bận như thế này, sau tết có nhiều vụ kiện tụng quá, thực tập sinh cho cùng vẫn là thực tập sinh, đâu thể không có ai quản lý? Càng huống chi…” Anh vốn còn muốn giấu một chuyện quan trọng, nhưng nếu giấu nữa sẽ khiến Lưu Nhất Hàng thực sự tức giận. “Không phải trước đây em nói muốn sinh cho Tiểu Thụ thêm đứa em gái sao?  Trong nhà cần chăm thêm một tiểu tổ tông, anh phải cố gắng kiếm thêm chút tiền chứ? Gần đây nhận được hợp đồng của mấy tập đoàn, công ty, hơi bận chút, không có thời gian ở với em và con, anh xin lỗi…”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng đã không còn biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay bản thân kinh ngạc rồi: “Anh thật là…”

Trước đây đã nói vài lần chuyện có con của Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba đã không mặn mà gì đã từ chối, luôn nói mình chăm sóc Đào Đào với Lưu Gia Thụ rồi không thể chăm thêm một đứa nào cả. Nhà Hạ Dương Ba không có yêu cầu quá nhiều đối với chuyện con cái, giáo sư Hạ và Lâm nữ sĩ cũng coi Đào Đào và Lưu Gia Thụ  như cháu ruột của mình mà đối đãi. Lưu Nhất Hàng cũng coi như đã biết sự dịu dàng, thiện lương lại bao dung của Hạ Dương Ba được di truyền từ đâu rồi.

Nhưng từ bụng ta suy ra bụng người, bố mẹ mình có khát vọng mãnh liệt thế nào đối với việc có cháu trai, sự ràng buộc về huyết thống giữa mình với Lưu Gia Thụ khiến cậu từ một chàng trai trưởng thành thành một người đàn ông, cảm giác này, Lưu Nhất Hàng hiểu rõ hơn ai hết.

Cậu biết, Hạ Dương Ba không phải là không muốn có con của riêng mình, chỉ là tình yêu anh dành cho cậu và hai đứa nhỏ, đã làm lắng xuống mong muốn trở thành cha của anh một cách kín đáo. Hơn nữa, cậu cũng muốn có một đứa con của Hạ Dương Ba.

Lúc trước nói qua mấy lần, đều bị Hạ Dương Ba phản đối, cậu không ngờ người này còn ở đây chờ cậu đâu.

“Anh nói thật không? Thật chuẩn bị sinh thêm một đứa?” Lưu Nhất Hàng vẫn không dám tin.

Hạ Dương Ba cười nói: “Lừa em làm gì? Anh đã rất lâu không uống rượu rồi,.”

Hơn nữa từ sau khi Lưu Gia Thụ ra đời, thuốc lá cũng cai rồi.

“Vậy…lúc,lúc nào…”

“Trước tiên tháng sau cứ đi kiểm tra toàn diện cơ thể một chuyến, không có vấn đề gì thì có thể lấy tinh trùng, làm một lần thử nghiệm.”

“Em đi với anh!”

“Được… nếu như thuận lợi, tháng sau đã có thể chính thức bắt đầu rồi.”

“Em cũng muốn đi với anh!”

“Ừm…”

“Không chỉ là lần này. Sau này cho dù anh đi đâu, em cũng muốn đi với anh!”

“Vậy em phải bước dài chút, anh chạy nhanh lắm đấy…”

“Anh cho rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay em sao… Hạ Dương Ba…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com