Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 117: Phiên ngoại 3: Thằng nhóc con



Bố của Lưu Nhất Hàng dạo này có hơi phiền não.

Tuy nói Lưu Gia Thụ là con trai ruột của Lưu Nhất Hàng, trong người chảy dòng máu của nhà họ Lưu bọn họ, nhưng cậu nhóc này ngày ngày dần lớn lên, thế mà lại càng ngày càng giống Hạ Dương Ba.

Đôi môi mỏng, cái mũi cao thẳng lại có vẻ thanh tú, không phải chỉ mới ba tuổi thôi, thế mà lại trưởng thành vô cùng, hoàn toàn không giống bộ dáng nghịch ngợm như quỷ của Lưu Nhất Hàng hồi nhỏ.

Bố Lưu vì chuyện này mà phát sầu tới mức tóc sắp rụng hết rồi. Nếu nói duy nhất cái gì có thể chứng minh Lưu Gia Thụ là máu mủ của Lưu Nhất Hàng thì, đại khái chỉ có chính là đôi mắt như mắt nai con chứa đầy sao kia.

Hạ Dương Ba đến thành phố G công tác, thuận tiện cuối tuần về nhà với bố mẹ. Sau khi Hạ luật sư đi, bác sĩ Lưu lười biếng, dứt khoát mang theo hai đứa con về nhà họ Lưu chơi cuối tuần.

“Anh về nhà với bố mẹ, em cũng về nhà với bố mẹ…” Buổi tối ngày thứ sáu, Lưu Nhất Hàng đi đón Đào Đào ở trường trước, về tới nhà liền cho dì chăm sóc Lưu Gia Thụ về, ỉu xìu ngồi ở sô pha gọi điện cho Hạ Dương Ba.

Giọng nói trầm thấp lại rất trong trẻo của Hạ Dương Ba truyền qua điện thoại tới tai của cậu: “Em trực tiếp nói bản thân lười không được hả?”

Lưu Nhất Hàng bị vạch trần cũng không buồn bã, khẽ cười một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ anh hiểu biết nhiều.”

Hạ Dương Ba lại cười với cậu một lát, rồi hỏi tới: “Hai tên nhóc con kia thế nào rồi?”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn một cái, Lưu Gia Thụ đang ngồi trên tấm thảm đặc biệt dành riêng cho hai anh em hiếu động trong phòng khách, trước mắt bày một đống xếp gỗ, cậu nhóc đang tập chung xếp từng miếng lên trên với nhau. Còn Đào Đào, đang yên lặng ngồi cạnh, hai tay chống dưới cằm, tập chung quan sát em trai.

“Hai tên oắt vẫn ổn lắm… nhưng thằng nhóc của anh thì không quá ổn.” Lưu Nhất Hàng không nhìn nữa, dựa trên sô pha ngẩng đầu nhìn trần nhà, tùy tiện nói một câu.

Hạ Dương Ba ở bên kia không nhịn được thấp giọng cười, ngay sau đó, âm thanh chứa ba phần cười của anh truyền tới tai Lưu Nhất Hàng: “Vậy… thằng nhóc con của anh làm sao rồi?”

Lời nói trực tiếp, không vòng vo chút nào như vậy được Hạ Dương Ba nói ra một cách tự nhiên, giọng của anh trầm hơn bình thường mấy phần, hơi giống tiếng đàn vĩ cầm, còn mang theo một chút trầm bổng du dương.

Trong giọng nói đầy từ tính của anh, một người đàn ông trưởng thành như Lưu Nhất Hàng thế mà lại đỏ mặt.

Cậu không tự nhiên ho một tiếng, cố gắng trấn định nói: “Mệt lắm rồi…”

“Mệt rồi sao…” Hạ Dương Ba dường như không phát hiện bản thân đang nói rất nhiều lời khiến người khác buồn nôn, tiếp tục như không có việc gì mà tán gẫu với Lưu Nhất Hàng: “Là Đào Đào nghịch ngợm sao?”

“Không có đâu!” Hạ Dương Ba cứ nhắc tới các con là sẽ không nói hết được, Lưu Nhất Hàng mau chóng cắt ngang anh: “Đều là chuyện công việc thôi… hôm nay em làm tới ba ca phẫu thuật lớn! Anh nói có mệt hay không…”

“Ừ.” Hạ Dương Ba nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại nói: “Cực khổ rồi…gửi lời tôn kính tới thiên sứ áo trắng, bác sĩ nhân dân Lưu Nhất Hàng nào!”

Lưu Nhất Hàng bị anh trêu chọc tới bật cười “ha ha”, Lưu Gia Thụ tựa như bị tiếng cười của cậu làm phiền, không vui quay đầu nhìn cậu.

Lưu Nhất Hàng hướng cậu bé quơ quơ điện thoại trong tay: “Điện thoại của bố con, muốn nghe không nào?”

Chân mày của cậu nhóc lập tức giãn ra, đứng dậy từ dưới thảm mềm, lảo đảo đi tới chỗ Lưu Nhất Hàng, Đào Đào tỏ vẻ không rõ nhìn cậu, sau khi do dự nửa phút đồng hồ cũng bò dậy, đi theo sau chân em trai.

Lưu Nhất Hàng mở loa ngoài, đưa điện thoại tới bên miệng Lưu Gia Thụ, Đào Đào thuận theo chân nhỏ của em trai mà bám lấy đùi Lưu Nhất Hàng, rúc vào lòng cậu.

Đào Đào cao lên không ít, nhưng xem ra có vẻ vẫn nhỏ tuổi hơn những đứa trẻ cùng tuổi, rõ ràng đã hơn bảy tuổi rồi, nhưng cũng chẳng khác đứa trẻ năm tuổi là bao. Một tay Lưu Nhất Hàng nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.

“Ba ơi.” Lưu Gia Thụ dõng dạc gọi Hạ Dương Ba qua điện thoại, đầu bên kia lập tức vui vẻ đáp lại một tiếng: “Đây!”

Bất kể là Lưu Gia Thụ hay là Đào Đào thì đối với thân phận người ba của Hạ Dương Ba đều nhận định chắc chắn vô cùng.

Đào Đào đã hiểu chuyện hơn nhiều, biết Đào Dương Ba với Lưu Nhất Hàng giống nhau, cũng cùng là ba, nhưng thói quen từ nhỏ không thay đổi được, vẫn như cũ gọi Lưu Nhất Hàng là “mẹ”.

Mà Lưu Gia Thụ thì không giống thế, là Lưu Nhất Hàng dạy.

Công việc của Lưu Nhất Hàng bận, thường xuyên tăng ca, trực đêm, tuy Hạ Dương Ba không nhẹ nhàng hơn là bao, nhưng tốt xấu gì cũng có thể coi như làm ông chủ một nửa rồi, còn có tiếng nói với thời gian nghỉ ngơi của bản thân, thế là lúc Lưu Gia Thụ được đón về, thời gian anh ở cùng với cậu bé còn nhiều hơn với Lưu Nhất Hàng.

Lại thêm việc từ nhỏ Đào Đào đã bám dính Lưu Nhất Hàng, bọn họ không muốn để Đào Đào cảm thấy em trai nhỏ đã cướp đi tình yêu thương và sự quan tâm của Lưu Nhất Hàng dành cho cậu bé, cho nên Lưu Nhất Hàng phải chịu thời gian nghỉ ngơi đáng thương, vẫn là thời gian ở cùng với Đào Đào tương đối nhiều.

Lưu Nhất Hàng ngược lại đã quen với việc bị gọi là “mẹ” rồi, dứt khoát để hai đứa nhỏ thống nhất gọi Hạ Dương Ba là “ba”, nhưng không thể để Lưu Gia Thụ học theo Đào Đào gọi mình là mẹ được? Sau này lớn lên gặp chướng ngại về giới tính thì nguy rồi.

Thế là Lưu Nhất Hàng dạy Lưu Gia Thụ gọi mình là “daddy”.

Phát âm rất đơn giản, rất nhanh Lưu Gia Thụ đã học được, nhưng cậu bé rất ít khi gọi Lưu Nhất Hàng, có chuyện gì đều muốn tìm “ba”, mà đại đa số lúc, cậu bé đều dùng một loại ánh mắt “Ba đừng là người ngốc nghếch nữa đi.” Nhìn Lưu Nhất Hàng.

Đây có lẽ là bởi vì Lưu Nhất Hàng toàn ở trước mặt cậu bé, không hề kiêng dè gì mà la lối lăn lộn với Hạ Dương Ba.

“Tiểu Thụ khỏe không?” Hạ Dương Ba hỏi Lưu Gia Thụ.

Cậu bé gật gật đầu, dường như nhớ ra ba không thấy được, thế là dùng giọng trẻ con đáp lại: “Khỏe ạ!”

“Anh trai với daddy cũng khỏe chứ?”

Lưu Gia Thụ nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mắt, hai gương mặt cười ngốc nghếch đang nhìn bản thân: “Anh trai khỏe ạ, rất ngoan… daddy…” Như do dự một lát, mới không tình nguyện nói tiếp: “Cũng ngoan…”

“Ha ha…” Hạ Dương Ba dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không vui của Lưu Nhất Hàng, tâm trạng vui hơn, lại hỏi: “Ngày mai Tiểu Thụ sẽ đi với daddy tới nhà bà nội sao?”

Nói tới nhà bà nội, không chỉ là tâm trạng của Lưu Gia Thụ tốt lên, ngay cả Đào Đào ở bên cạnh cũng không kìm được vui vẻ hơn, bạn nhỏ Gia Thụ như cũ vẫn dõng dạc trả lời câu hỏi của ba: “Vâng! Tới nhà bà nội ạ!”

“Vậy Tiểu Thụ nhớ ôm ông bà nội giúp ba nhé…”

Đợi Lưu Gia Thụ và Hạ Dương Ba nói xong, Đào Đào lại nhe răng múa tay cướp điện thoại, không đợi được mà gọi: “Ba ơi! Ba, ba ơi!”

Lưu Nhất Hàng luống cuống tay chân không giữ được Đào Đào không yên trong lòng mình, mà Lưu Gia Thụ vô cùng hiểu chuyện liền ngoan ngoãn ngồi lên sô pha bên cạnh.

“Đào Đào, ba đây. Hôm nay ở trường học chơi với các bạn nhỏ có vui không?” Hạ Dương Ba kiên nhẫn hỏi thăm.

Đào Đào không ngừng gật đầu, Lưu Nhất Hàng nhỏ giọng nhắc: Con phải nói chuyện chứ con yêu, ba con ở đầu bên kia điện thoại không thấy đâu…”

“Vui…Vui lắm ạ…”

Hạ Dương Ba bật cười: “Đào Đào thật giỏi!” Lại nói với Lưu Nhất Hàng: “Hay là gọi video đi, anh muốn thấy em với con.”

Lưu Nhất Hàng nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối: “Không được! Em mới về nhà, chưa tắm rửa gì, bẩn lắm.”

Hạ Dương Ba muốn nói anh còn có thể ghét bỏ em bẩn hả? Rốt cuộc cũng chỉ cười cười: “Thế thôi…” Nhìn đồng hồ, cũng đã gần tám giờ rồi, anh không nhịn được nhíu mày: “Mới về nhà? Mấy người còn chưa ăn cơm?”

“Đâu có… Đào Đào ăn ở trường rồi, Tiểu Thụ được dì chăm sóc cho ăn trước khi về rồi…” Lưu Nhất Hàng giận dỗi nói: “Sao anh có thể không tin tưởng em như vậy? Em có thể để hai đứa nhỏ phải chịu đói được sao?”

Hạ Dương Ba yên lặng một lát, không trả lời Lưu Nhất Hàng, mà là hỏi ngược lại: “Vậy nhóc con của anh đã ăn chưa?”

Lưu Nhất Hàng đương nhiên chưa ăn, khi nói chuyện chỉ hơi ngập ngừng trong nháy mắt, liền bị tia X quang của Hạ Dương Ba nhìn thấu rồi. Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm ngay tức khắc trầm xuống của người có tính khí tốt: “Đi ăn chút gì đi, trong tủ lạnh có thịt với rau, nếu ngại phiền thì đập hai quả trứng, nấu bát mì.”

“Biết rồi, em biết rồi… cúp điện thoại của anh liền làm, được chứ?”

“Vậy bây giờ cúp.”

“Ba ơi!” Lưu Nhất Hàng còn chưa kịp nói chuyện, Đào Đào không vui rồi, bĩu môi, không biết là đang giận Lưu Nhất Hàng hay là giận Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba lúc này mới phản ứng lại bản thân đã lơ là Đào Đào, hạ giọng xin lỗi: “Xin lỗi nhé Đào Đào… ba không cố ý đâu, mẹ làm ba tức giận nên ba mới quên mất nói chuyện với con…” Thuận tiện đem lý do đổ lên đầu Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng tỏ ý rất ấm ức, nhưng lý do này cậu phải chịu.

Đào Đào lập tức dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lưu Nhất Hàng, còn chưa hết, lại có vẻ như người lớn chấp trẻ con, khoác tay với cậu, tỏ ý bản thân không so đo.

“Ba ơi… hôm, hôm nay… ở trường, trường… Đào Đào đã làm… làm hoa… hoa nhỏ…” Bạn nhỏ kích động nói với người đầu bên kia điện thoại.

Hạ Dương Ba kinh ngạc đáp: “Hôm nay ở trường học Đào Đào học làm hoa nhỏ sao?”

“Vâng! Hoa, hoa nhỏ ạ!” Đào Đào đắc ý gật đầu, đồng thời ưỡn thẳng ng*c.

“Đào Đào thật giỏi…vậy…đợi ba về nhà rồi, có thể xem hoa nhỏ Đào Đào làm chứ?”

Đào Đào nghiêng đầu suy nghĩ: “Có. Có thể ạ… phải cẩn… cẩn thận ạ…”

Hạ Dương Ba gật đầu: “Ừm… cảm ơn Đào Đào, ba sẽ cẩn thận…đảm bảo không làm hỏng hoa nhỏ của Đào Đào đâu, thế nào?”

Vừa dỗ xong hai đứa nhỏ, thì người lớn lại không vui vẻ: “Hai đứa nhỏ vô lương tâm này, cả ngày chỉ biết ba, ba, ba! Xa như thế có chuyện gì đều phải nói với anh, không phải chỉ là một đóa hoa thôi à, ai còn lạ gì chứ!”

Hạ Dương Ba bị cậu chọc cười: “Rồi rồi rồi, bác sĩ Lưu của chúng ta không hiếm lạ gì hoa nhỏ…”

“Nhưng em lại hiếm lạ với hoa cúc của anh.” Lưu Nhất Hàng nói một câu kinh người.

Hạ Dương Ba thiếu chút nữa không nói lên lời, khiển trách cậu: “Nói cái gì vậy, trước mặt con nhỏ mà lại.”

Lưu Nhất Hàng chọc ghẹo xong đắc ý cười, đi vào phòng bếp trong tiếng mắng chửi giận giữ của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba đúng là không nhìn nhầm cậu, cậu thực sự đập hai quả trứng, còn nấu một gói… mì ăn liền.

So với bác sĩ như Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba càng coi trọng phương diện ăn uống hơn, lúc bình thường một người lớn hai đứa nhỏ ba tiểu tổ tông, không có sự cho phép của anh là tuyệt đối không được ăn mấy đồ ăn vặt độc hại. Cái khác Lưu Nhất Hàng có thể bỏ, chỉ có mì gói là không thể, thế là trong phòng làm việc, trong nhà, chỗ nào cũng giấu Hạ Dương Ba tàng trữ không ít mì gói.

Đáng tiếc chính cậu cho rằng mình rất giỏi giấu đồ như cún con giấu xương, Hạ Dương Ba rõ ràng có thể tìm ra cho cậu. Nhưng lại nghĩ, dù sao cũng chỉ là trộm ăn mì gói, cũng không phải là chuyện lớn gì, thế là mở một mắt nhắm một mắt, tùy ý cậu ấy đi.

Giờ phút này, bác sĩ Lưu tự cho mình là tài giỏi đang vừa nấu mì vừa đắc ý ngân nga một giai điệu.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có người đang kéo ống quần mình, cúi đầu nhìn, là Đào Đào.

Trong tay cậu bé cầm một tờ giấy A4 màu tím, cẩn thận giơ lên, muốn Lưu Nhất Hàng nhìn thấy.

Lưu Nhất Hàng tắt bếp, ngồi xổm xuống: “Con yêu, đây là cái gì?”

Đào Đào ngoan ngoãn giơ tờ giấy ra, do dự không nói lời nào.

Lưu Nhất Hàng nhìn trên mặt giấy màu tím nhạt, là một mảnh màu đen, đường viền được cắt xiêu vẹo, hơi giống một mảnh bùn, lại hơi giống hồ dán được dính lên.

“Là… Là trường, trường học…”

“Ồ! Cái này nhất định là hoa nhỏ Đào Đào làm đúng không?” Lưu Nhất Hàng lập tức phản ứng lại.

Đào Đào giơ tờ giấy mỉm cười.

“Thật đẹp!” Lưu Nhất Hàng nói một câu khích lệ từ tận đáy lòng.

Ở cùng Đào Đào lâu rồi, cậu và Hạ Dương Ba đều học được cách không dùng ánh mắt chân thực nhìn ngắm sự vật, học được thưởng thức mọi thứ dù cho đó có là thứ mà bọn họ không thể giải thích nổi.

Bởi vì trong lòng Đào Đào, có một thế giới nhỏ không giống với thế giới của người bình thường, nhưng đều phong phú như nhau.

Trong thế giới này, có lẽ đám mây là màu xanh, bùn là màu hồng, mà hoa, là màu đen. Nhưng như vậy có liên quan gì, họ vẫn luôn thấy đáng để thưởng thức, giống như rất đáng để tán thưởng.

“Nhưng mà… con yêu à, không phải con nói đợi ba về rồi cho ba xem sao?” Lưu Nhất Hàng ôm lấy Đào Đào, một tay ôm cậu bé, một tay chuẩn bị bật bếp.

Đào Đào ngừng một chút, nhỏ giọng đáp: “Mẹ có thể… xem, xem trước ạ…”

Lưu Nhất Hàng có thể đảm bảo, bây giờ cậu một chút cũng không ghen tị với Hạ Dương Ba nữa rồi.

Ngày hôm sau là thứ bảy, bác sĩ Lưu hiếm khi được nghỉ ngơi với hai chú sâu lười ngủ thẳng một mạch tới gần trưa mới chầm chậm rời giường, tay chân luống cuống thu dọn hành lý rồi mới lên xe đi về hướng nhà ông bà nội.

Nguyễn Ngọc Liên từ sáng đã làm một bàn toàn đồ ăn ngon thì không nói, còn nướng không ít bánh mà hai đứa nhỏ thích ăn, dùng khuôn làm thành hình các động vật nhỏ đặt trên đĩa.

Hai người họ vừa vào cửa liền thấy một đĩa đồ ăn vặt, liền giống như đã đói mấy ngày vậy.

Nguyễn Ngọc Liên cười tới mức híp cả mắt, vừa giúp hai đứa nhỏ uống sữa, vừa nói: “Ăn ít thôi, sắp ăn cơm rồi.” Thấy Lưu Nhất Hàng có vẻ không quan tâm cứ hi hi ha ha cười nói, tức giận nói: “Ngược lại là con phải quản hai đứa tụi nó mới đúng.”

Lưu Nhất Hàng uống một ngụm trà của bô cậu, còn cười: “Cứ để tụi nhỏ ăn đi ạ, nghỉ hai ngày rồi, cứ nhớ mãi bánh quy này của mẹ thôi…”

“Thế sao được, ăn nhiều rồi không ăn được cơm thì sao? Đào Đào, Thụ Thụ, nào, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn cơm xong lại ăn bánh sau nhé, nếu còn, bà nội sẽ cho vào túi cho các cháu, mang về nhà từ từ ăn nhé?” Nguyễn Ngọc Liên nhìn bộ dáng không để ý của lớn, đành xuống tay ở chỗ nhỏ.

Lưu Gia Thụ tỏ vẻ vẫn còn rất muốn ăn, nhưng không thể không nghe lời bà nội, thế cậu bé do dự một lát, cầm một ít bánh quy, ngoan ngoãn đi tới hướng bàn ăn.

Đào Đào nhìn bà nội, lại nhìn em trai, sau đó bắt chước theo.

Lưu Nhất Hàng đi theo mẹ mình vào bàn ăn, vừa nói: “À, mẹ ơi, hay là để ngày khác con mua lò nướng về, lần sau anh Hạ tới chơi thì mẹ dạy anh ấy cách lắm, bình thường anh ấy cũng có thể làm cho hai đứa nhỏ ăn ấy ạ…”

“Hừ!” Bố Lưu hừ lạnh một tiếng, Lưu Nhất Hàng bị dọa tới mức giật mình: “Bố, bố làm sao vật?”

“Chuyện gì cũng để Tiểu Hạ làm, con thì cứ đợi hưởng thụ ở nhà thôi? Bố cũng thấy rồi đấy, hai đứa nhỏ cũng là do Tiểu Hạ trông, cuộc sống bình thường ở nhà đều là Tiểu Hạ chăm sóc, con đã 29 tuổi rồi, sao lại không hiểu chuyện tí gì vậy?”

Lưu Nhất Hàng không phục đáp lại: Con làm sao lại không hiểu chuyện?”

“Cuộc sống hai người, phải thông cảm cho nhau, phải chăm sóc lẫn nhau, con từng chăm sóc cho Tiểu Hạ chưa? Con từng thông cảm cho nó chưa? Con là đàn ông, không phải cô vợ nhỏ, cuộc sống không dễ dàng, đừng đem mọi chuyện đều đổ lên đầu Tiểu Hạ. Đứa bé không phải của một mình nó, con cũng phải dụng tâm…”



Sau khi Bác sĩ Lưu bị bố mình dạy dỗ một trận mà đã về, tâm trạng rất khó chịu, cho tới tối chủ nhật vẫn như cũ là dáng vẻ ỉu xìu, không quá tập trung.

Hạ Dương Ba đã về lúc chiều, tắm rửa, ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì ba tiểu tổng tô của nhà anh về tới nơi rồi.

Đào Đào và Gia Thụ mỗi người ôm một hộp bánh quy, bên trong toàn là bánh Nguyễn Ngọc Liên làm, có mùi bơ như ẩn như hiện lan ra, bụng Hạ Dương Ba kêu lên một tiếng.

Ôm lấy một người hai đứa nhỏ thơm một cái thật kêu, ngẩng đầu thấy người lớn nọ đang khoanh tay nhìn mình.

Hạ Dương Ba dỗ hai đứa trẻ tự đi chơi, Lưu Gia Thụ giơ một bàn tay ra, kéo Đào Đào cao hơn mình không chỉ một cái đầu: “Anh ơi, em muốn xây một tòa lâu đài, anh  giúp em với.”

Hạ Dương Ba cười, nhấc tay xoa nhẹ gò má xanh xao của Lưu Nhất Hàng: “Sao vậy? Về nhà không phải có bố mẹ giúp trông con rồi? Sao lại mệt thành độ này” Hạ Dương Ba mấy ngày không gặp Lưu Nhất Hàng, cảm thấy người lại gầy thêm một vòng rồi.

Lưu Nhất Hàng giơ tay giữ lấy tay anh, nhẹ nhàng miết lòng bàn tay đổi chủ đề: “Về lúc nào? Đã ăn cơm chưa?”

“Ưm…”Lòng bàn tay Hạ Dương Ba bị cậu gãi ngứa, trái tim cũng ngứa ngáy theo: “Buổi chiều liền về, lái xe mệt quá nên anh chưa đi đâu, về rồi ngủ một giấc, đúng lúc em với con về rồi…”

“Vậy là chưa ăn cơm đúng không?” Lưu Nhất Hàng cau mày: “Anh này nữa… lúc nào cũng nói em, sao tới bản thân mình thì…” Vừa nói, cậu vừa kéo anh vào phòng bếp.

“Không kịp nấu cơm rồi, làm cho anh bát được không nào?” Lưu Nhất Hàng hỏi anh.

Hạ Dương Ba dường như hơi bất ngờ, khóe môi cong cong chứa ý cười, gật đầu với cậu: “Được.”

Ăn uống no say, hai người cùng nhau mang hai chú khỉ con chơi tới mức toàn thân đầy mồ hôi đi tắm, Lưu Nhất Hàng nổi ý muốn chơi đùa, cởi sạch quần áo tiến vào trong bồn tắm, ba người quấy thành một đoàn.

Hạ Dương Ba phải lo cho đứa này, lại không chăm được cho đứa kia, tay chân loạn cả lên, cho dù chỉnh nhiệt độ trong phòng tắm tới mức cao nhất, vẫn lo có người sẽ ốm, đặc biệt là Đào Đào, sức đề kháng vốn rất kém.

Dỗ dành ngon ngọt hơn nửa ngày, phát hiện ba người nọ chơi vui vẻ vô cùng, căn bản không nghe lời, thế là luật sư Hạ có tình tình tốt tức giận rồi: “Lưu Nhất Hàng!”

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

“Ừa…” Lưu Nhất Hàng giống như một đứa trẻ phạm lỗi, ngồi trong bồn tắm, cúi đầu không nói gì.

Hạ Dương Ba lại mềm lòng rồi, lời trách cứ đến bên miện rồi cũng nói không ra: “Mau tắm sạch sẽ cho anh, mặc quần áo đàng hoàng vào!”

“Vâng…” Lưu Nhất Hàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ dưới vòi hoa sen, về phòng ngủ thay quần áo, lại quay lại giúp Hạ Dương Ba mặc quần áo cho hai đứa nhỏ.

Cho tới khi dỗ hai đứa trẻ ngủ rồi, Lưu Nhất Hàng vẫn im lặng, không nói một lời.

Hạ Dương Ba nằm xuống bên cạnh cậu, tắt đèn ngủ, người đàn ông bình thường sẽ luôn chủ động động tay chân quấn quýt lấy mình như cũ vẫn quay lưng về hướng mình, không hề cử động.

Hạ Dương Ba thở dài một hơi, nhích người lên phía trước, ôm lấy eo Hạ Nhất Hàng từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao nào? Nói em hai câu em liền giận rồi?”

“Em không giận.” Giọng điệu nghe buồn bã, rõ ràng là có ưu phiền.

“Anh cũng rất lo lắng, ba người bọn em điên cuồng như thế, bình thường thì thôi đi, trong bồn tắm toàn là nước, lạnh rồi thì sao đây? Tiểu Thụ còn nhỏ, sức đề kháng kém hơn người lớn, còn có Đào Đào… Tình hình của thằng bé Đào Đào em còn rõ hơn anh nhỉ? Làm sao có thể không để ý không chăm sóc như thế được?”

Lưu Nhất Hàng im lặng hồi lâu, bờ vai căng cứng dần thả lòng, âm thanh như cũ vẫn buồn buồn: “Xin lỗi… em nghĩ không thấu đáo…”

“Không phải là có ý trách em…” Hạ Dương Ba rém rém chăn, tay đặt ở eo cậu ôm chặt hơn: “Được rồi, đừng buồn nữa… mấy ngày không gặp rồi. Sắp quên dáng vẻ của em thế nào rồi, quay lại đây anh xem nào…”

Lưu Nhất Hàng bị anh chọc cười, quay người lại nằm đối diện với anh mà nói: “Anh là cá vàng hả, sao quên nhanh thế? Mấy ngày không gặp đã quên rồi”

Hạ Dương Ba cười sờ mặt của cậu: “Cũng không hoàn toàn quên, không khác mấy so với trong tưởng tượng của anh…”

Lưu Nhất Hàng nhe răng trợn mắt muốn gặm anh: “Người đàn ông của anh ở đây, anh còn muốn dựa vào tưởng tượng?”

Hạ Dương Ba cười rồi trốn cậu, trốn mãi trốn mãi lại xích lại gần nhau, chỉ một lát sau, hai người đã mặt đỏ tía tai mà hôn nhau.

Hạ Dương Ba cười rồi trốn cậu, trốn mãi trốn mãi lại xích lại gần nhau, chỉ một lát sau, hai người đã mặt đỏ tía tai mà hôn nhau.

Tuy chỉ là mấy ngày xa cách ngắn ngủi, nhưng hai người họ phừng phừng ham muốn, đâu chịu nổi sự trêu ghẹo như vậy? Dù sao thì xa cách lâu ngày mới gặp mặt vẫn hơn đêm tân hôn, hai người họ cũng không quan tâm nữa, hôn môi này, xé rách này không biết đang cầm là quần của mình hay là của đối phương nữa, chỉ muốn ở trong đêm tối cướp cò, không do dự mà giải quyết ham muốn.

Trong lòng Lưu Nhất Hàng có tâm sự, giống như đã nghẹn cả một bụng, trải qua mấy lần hỗn chiến, gây sức ép quá đà cho Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bị cậu bắt nạt quá mức, muốn kêu lên mà không dám phát ra tiếng, sợ làm ồn khiến tụi nhỏ tỉnh, cổ họng nghẹn sắp khàn rồi, ánh mắt đỏ như muốn nhỏ ra máu vậy. Lưu Nhất Hàng mở đèn, Hạ Dương Ba thấy chói mắt, lập tức giơ tay che đi: “Làm gì thế?”

Giọng nói của anh dường như không phải là giọng của chính ảnh, còn mang theo mấy phần đầy oán giận khó phân, tâm trạng Lưu Nhất Hàng vốn đã hỗn loạn mà giờ càng thêm phiền não.

“Uống nước không? Em đi rót cho anh.” Cả người cậu trống không rời khỏi giường, cũng không biết xấu hổ.

Mặt Hạ Dương Ba bất giác đỏ lên, anh gật nhẹ đầu, lơ mơ “ừ” một tiếng.

Lưu Nhất Hàng rót một ly nước ấm quay lại, Hạ Dương Ba đã tự mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Thấy Lưu Nhất Hàng bưng ly nước lại đây, anh bỏ điện thoại xuống, đưa tay đón lấy ly nước.

Lúc cử động, chăn trên tay anh tuột xuống, để lộ dấu hôn màu đỏ sậm mà Lưu Nhất Hàng vừa mới để lại ở cổ và ng*c anh.

Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm anh, yết hầu căng thẳng, ánh mắt có chút quái lạ.

Chú ý tới ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba phát hiện ra bản thân đã bị tuột chăn từ đời nào, ngược lại còn cười đùa mắng Lưu Nhất Hàng: “Mỗi lần đều thế này, nói em là cún, em thực sự là cún hả?”

Lưu Nhất Hàng không nói chuyện, đợi tới khi Hạ Dương Ba uống hết nước, không rõ nhìn bản thân một cái, rồi cậu mới chầm chậm lại gần người Hạ Dương Ba, làm nũng ôm lấy eo Hạ Dương Ba, nhỏ giọng hỏi: “Em có phải rất khốn nạn không?”

Hạ Dương Ba ngây người trong giây lát, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Anh biết trong lòng em có tâm sự, được rồi, nói đi nào, ai bắt nạt bác sĩ Lưu của chúng ta?”

“Anh có cảm thấy, em rất vô dụng? Ngoại trừ làm nũng tấu hài, cái gì em cũng không biết, có phải khiến anh cảm thấy vô cùng phiền? Giống như bản thân phải nuôi ba đứa nhỏ vậy?” Lưu Nhất Hàng không đáp, còn hỏi ngược lại.

“Hả? Sao tự dưng lại nói cái này?” Hạ Dương Ba mù mịt hỏi.

“Bố em… bố em nói, em cả ngày cứ ỷ lại anh, chuyện gì cũng cần tới anh. Hai đứa nhỏ đều do anh chăm sóc, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều cần tới anh…bố em nói em không phải đàn ông…”

Hạ Dương Ba bật cười, người này bình thường luôn làm nũng pha trò mà.

“Ai nói em không phải đàn ông? Em không biết em có bao nhiêu đàn ông, anh đều bị em bắt nạt dày vò tới mức không xuống nổi giường đây…” Hạ Dương Ba cười nhéo nhẹ vành tai mềm mại của cậu, nhưng đổi lại là sự lầu bầu bất mãn: “Anh biết em nói không phải ý này mà.”

Hạ Dương Ba thở dài một hơi, tắt đèn ngủ, tiếp theo ôm lấy cún con nhỏ đã chiếm lợi của người ta mà còn khoe mẽ, à không, phải là chú cún con đã trưởng thành rồi, hai người nằm ra.

“Em không ỷ lại anh, lúc không có anh, không phải em vẫn rất tốt đó sao? Em còn trẻ vậy mà đã thành chủ nhiệm khoa, mấy ngày này anh không ở đây, em cũng chăm sóc tốt cho Đào Đào và Tiểu Thụ đó thôi?”

“Bình thường…”

“Bình thường làm sao? Bây giờ sự nghiệp của em đang thăng tiến, công việc của em bận, chuyện trong nhà anh  đảm đương nhiều hơn một chút có sao đâu? Nói lại, chuyện em làm rất có ý nghĩa, rất giỏi đó chứ, chữa bệnh cứu người… cũng không đếm xuể có bao bạn nhỏ được em cứu chữa rồi. Còn về phía anh, trong nhà toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi, thử tính mà xem, có quan trọng bằng việc của em đâu, em nói đúng không”

“Đương nhiên không phải!” Lưu Nhất Hàng nghe anh nói mà thấy ngại ngùng, cậu không thích Hạ Dương Ba vì đề cao mình mà coi nhẹ bản thân: “Anh cũng rất giỏi, anh là luật sư giỏi nhất thành phố Lâm.”

Biết rõ Lưu Nhất Hàng nói chuyện không khách quan, Hạ Dương Ba vẫn không nhịn được bật cười: “Vậy anh rể em thì sao?”

“Miễn cưỡng cũng xem như thứ hai đi.” Lưu Nhất Hàng theo bản năng đáp, lại đột nhiên phản ứng lại phát hiện Hạ Dương Ba đã chuyển chủ đề: “Sao anh lại đổi chủ đề nữa thế?”

Hạ Dương Ba gãi gãi mũi: “Anh không có…anh cảm thấy bây giờ như thế này rất tốt…cũng không phải cái gì em cũng không làm…lúc anh nấu cơm thì em giúp anh rửa bát, khi anh tắm cho tụi nhỏ thì em cũng giúp mặc quần áo cho con, chúng ta làm cái kia..sau đó, em cũng mát xa cho anh…”

Nói tới đây, Hạ Dương Ba ngừng một chút, Lưu Nhất Hàng cứ tưởng anh xấu hổ rồi, thế là không nói lại nữa, bàn tay to lớn đặt ở eo anh, lực đạo vừa đủ mà xoa bóp, lại qua một lát, Hạ Dương Ba thở nhẹ một hơi: “Nói đến thì anh cũng không làm đủ… lúc trước… chưa ở cùng em, anh đã từng nói, đôi tay này của em, là dùng để cầm dao phẫu thuật…”

“Không phải!” Lưu Nhất Hàng vội vã phủ định, tay để ở eo anh nhéo một cái, khiến anh đau tới nhíu mày.

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, nhưng lại chỉ thấy bóng tối, cậu chỉ có thể nghe tiếng hít thở của anh.

Sau đó  Lưu Nhất Hàng nhấc tay, sờ sờ mặt Hạ Dương Ba: “Đôi tay này của em, là dùng để cùng anh làm bánh.”

“Anh Hạ…sau này em sẽ suy nghĩ vì anh nhiều hơn.” Cậu lại bổ sung thêm một câu.

Hạ Dương Ba không nói chuyện, tựa như đang suy nghĩ độ tin cậy của câu nói này đáng giá bao nhiêu.

Lưu Nhất Hàng chưa có được câu trả lời thì có hơi khẩn trương, vội vã ngẩng đầu miệng tìm miệng Hạ Dương Ba. Anh cười một tiếng, cũng không trốn, đầu lưỡi ấm áp vươn ra, quấn quýt với lưỡi cậu.

Kết thúc nụ hôn, hai người đều thở dốc, thứ gì đó ở dưới thân Lưu Nhất Hàng trực tiếp chọc vào đùi Hạ Dương Ba.

Tuy không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra thứ đó có bao lớn.

Hạ Dương Ba mặt đỏ tía tai thở ra hai hơi, trong khoảnh khắc Lưu Nhất Hàng bổ nhào tới không biết làm sao mà than thở: “Em đúng là… thằng nhóc con của anh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com