Bố Mẹ Tưởng Tôi Là Nữ Chính

Chương 9



Thực ra, sự tan vỡ của mối quan hệ này đã có dấu hiệu từ trước.

Chúng tôi vốn không phải kiểu "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên", cũng không phải là "lâu ngày sinh tình".

Chỉ đơn giản là trong những tháng ngày tẻ nhạt, một chút hormone tình yêu vô tình nổi lên, anh ấy gặp tôi, và tôi cũng tình cờ gặp anh ấy.

Hôm đó, khi chúng tôi xem phim, anh ấy đi vệ sinh và để quên điện thoại.

Cô gái kia gửi tin nhắn, và tôi vô tình nhìn thấy những tin nhắn giữa họ.

[Anh hy vọng cô ấy vừa tốt nghiệp là sẽ kết hôn với anh, nhưng cô ấy lại muốn thi lên cao học, kết quả là cô ấy thi đỗ, thật sự không coi anh ra gì.]

[Tính tình cũng rất cứng rắn, bị gia đình chiều chuộng quá mức nên không biết điều, chẳng có chút quyến rũ nào. Ngoài cái mặt xinh, chẳng có gì đáng giá.]

[Cô ấy còn học Taekwondo, sức mạnh rất lớn, anh thật sự không hiểu một cô gái học những thứ này để làm gì, chẳng phải múa ba lê như em thì tốt hơn sao?]

[Còn về gia đình cô ấy? Haha, nghèo rớt mồng tơi, gặp nhau còn mời anh ăn bánh bao tự làm, ai mà thèm thứ đó.]

…...

Lúc anh ta từ hành lang trở vào trông hơi hốt hoảng.

Tôi cố nén cơn buồn nôn, ném điện thoại vào người anh ta: "Chia tay đi."

"Ái Tô, em nghe anh giải thích——"

Tôi hất tay anh ta ra, tay áo quật vào mặt anh ta.

Chuyện gì cũng có thể bỏ qua, nhưng xúc phạm đến bố mẹ tôi thì không.

Mặc dù không có gì đau đớn lắm, nhưng tôi cũng chán nản một thời gian dài.

Tôi vùi đầu vào thư viện, học quên ăn quên ngủ, ngày đêm không ngừng nghỉ.

Lúc mệt mỏi nhìn mình trong gương, tôi nghĩ, hóa ra mình vốn dĩ không phải là người được yêu thích.

Nữ chính, Phượng Ngạo Thiên gì chứ, toàn là bố mẹ ảo tưởng thôi.

Con người thật của tôi là một người hướng nội, có phần chậm chạp, không giỏi giao tiếp, ít bạn bè từ bé và chưa từng gặp được một mối tình tri kỷ.

Hồi đi học, tôi bị mấy đứa không ưa đặt cho biệt danh "nữ bạo lực" và "mọt sách". Nhưng chỉ khi vùi đầu vào học và làm việc, tôi mới thấy được giá trị của bản thân.

Tôi chưa bao giờ làm được như kỳ vọng của bố mẹ.

Chuyện tôi chia tay đến tai bố mẹ sau đó hai tháng. Để tránh bố mẹ làm ầm lên, tôi giấu chuyện anh ta ngoại tình, chỉ nói do không hợp nhau.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng bố mẹ còn buồn hơn, vừa khóc vừa tự dằn vặt:

"Có phải bố mẹ đã làm gì không tốt khiến người ta không vui? Hay... hay là nhà người ta chê mình, không muốn làm thông gia?"

"Con giỏi giang thế này, có phải bố mẹ thành gánh nặng của con rồi không?"

Tôi rút giấy ăn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bố mẹ như hồi còn bé.

"Không phải đâu ạ. Con không thấy người ta cao sang gì cả, cũng không thấy bố mẹ có gì không tốt. Chỉ là người ta kiêu căng, không có duyên với mình thôi.

Trước giờ bố mẹ vẫn mong con vớ được vận may trên trời rơi xuống, không phải vất vả như bố mẹ. Nhưng đời không như phim đâu. Con nghĩ con đã dùng hết may mắn để được làm con của bố mẹ rồi."

Tôi nắm tay bố mẹ, nghiêm túc nói:

"Nhưng con nghĩ thông rồi. Đâu nhất thiết phải lấy chồng mới sống được. Con sẽ cưới công việc. Chúc phúc cho con và sự nghiệp hàng không vũ trụ nước nhà nhé, bố mẹ."

Bố mẹ vừa cảm động, vừa bối rối nhìn nhau, cuối cùng bật cười:

"Con... con định "ế" luôn à?"

"Vậy là con không kiếm được con rể hào môn cho bố mẹ rồi, bố mẹ có buồn không?"

Bố mẹ siết c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi nhìn thấy gương mặt hiền từ, đầy yêu thương của bố mẹ.

"Không buồn! Độc thân vui vẻ cũng tốt mà! Giới trẻ bây giờ toàn thế đấy, đúng không ông?"

----------------------

Bố mẹ về nhà với suy nghĩ chắc mẩm tôi sẽ "độc thân vui vẻ" đến già, và cũng không giới thiệu ngôn tình hay bách hợp cho tôi nữa.

Mẹ chuyển sang đọc đam mỹ, bảo thế đỡ liên tưởng đến chuyện tôi yêu công việc rồi lo lắng.

Cuộc sống của tôi trở lại bình yên.

Sau khi ra trường, tôi đầu quân cho một viện thiết kế và trở thành con nghiện deadline.

Cảm giác cháy mình vì đam mê khiến tôi phát cuồng.

Đến năm thứ ba, tôi gặp được một người đồng cam cộng khổ – à không, đồng nghiệp. Hỏi ra mới biết, hóa ra anh ấy là bạn cấp hai của tôi.

Anh ấy thì nhớ tôi, còn tôi chỉ nhớ mang máng. Lục lại kỷ yếu mãi mới nhận ra.

Chúng tôi được xếp vào cùng một team dự án, hay ngồi đưa ra ý tưởng với nhau, tính cách lại hợp cạ đến lạ.

Quan trọng nhất là chúng tôi cùng quê, khẩu vị cũng giống nhau. Mấy buổi liên hoan, hai đứa tôi luôn là người xử lý hết món cay nhất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com