Bố Mẹ Tưởng Tôi Là Nữ Chính

Chương 10



Tết năm ấy, tôi đi nhờ xe anh ấy về quê. Mẹ tôi phát hiện ra manh mối, túm lấy tay tôi lắc lia lịa.

Tôi hoa cả mắt: "Thì... mới quen một tháng thôi mà, bố mẹ đừng dọa anh ấy."

"Ai thèm quan tâm!"

Mẹ tôi nghiêm mặt: "Không phải thằng nhóc hồi cấp hai hay trêu con đấy chứ? Không được! Kịch bản gương vỡ lại lành cũng dẹp! Mẹ cực kỳ ghét mẹ nó, có c.h.ế.t cũng không làm thông gia!"

"Cấp ba, mẹ ơi, cấp ba." Tôi đành phải giải thích: "Anh ấy học cùng lớp với con suốt ba năm cấp ba, nhưng hồi đó anh ấy cũng chỉ là mọt sách thôi, con không ấn tượng lắm."

Mẹ tôi mừng như bắt được vàng: "Học trường tư thục ấy hả? Giờ cũng ở Bắc Kinh luôn? Ngon! Thế là điều kiện tốt đấy chứ, lại còn thầm thương trộm nhớ thành sự thật nữa, ôi dào, mẹ ship cặp này!"

Tôi cạn lời: "..."

Thôi được rồi, mẹ thích nghĩ thế nào thì tùy mẹ.

Mấy năm sau, loại tàu vũ trụ mới do chúng tôi nghiên cứu vượt qua hàng loạt bài kiểm tra gắt gao và bay vào vũ trụ, đóng góp vào sự nghiệp hàng không vũ trụ của nước nhà.

Tôi và Chu Hạc Nhiên cũng kết thúc những ngày yêu nhau bình dị.

Chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

Bố mẹ Chu đều là giáo viên, hiền lành, giản dị, tấm tắc khen món bánh bao gia truyền của nhà tôi.

Hai bên gia đình đều vô cùng ưng ý mối lương duyên này.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hôm đám cưới, mẹ tôi làm bộ nail lấp lánh bảy sắc cầu vồng, bố tôi cũng cài hoa lên áo vest, song kiếm hợp bích đọc diễn văn cưới:

"Kính thưa quý vị khách quý, toàn thể họ hàng, bạn bè, xin chào mọi người, tôi là Lâm Thao, bố của cô dâu."

"Tôi là Tô Mỹ Hà, mẹ của cô dâu."

"Thật ra từ khi con bé còn bé xíu, chúng tôi đã tin chắc con bé là nữ chính của thế giới này. Nhưng mà là nữ chính trong truyện ngược ấy. Tại nó xinh đẹp, mà sức khỏe yếu, gia cảnh cũng chẳng khá giả."

"Tôi thích đọc truyện lắm, thích nhập vai vào nhân vật chính. Tôi thấy truyện ngược hay truyện sảng đều có cái hay của nó. Nhưng khi biết con gái mình là nữ chính truyện ngược, tôi hoảng lắm. Tôi không muốn con bé phải khổ sở, tôi chỉ muốn nó được hạnh phúc thôi."

"Thế là tôi với ông nhà bàn nhau, không thể để thế này được. Chúng ta phải giúp con bé thành Phượng Ngạo Thiên mới được."

"Nhưng mà chúng tôi có học hành gì đâu, cũng chẳng có tài cán gì. Bao nhiêu năm nay chỉ biết trông vào cái quán ăn sáng bé tí, có cho con bé được cuộc sống sung sướng gì đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nhưng cũng nhờ thế mà chúng tôi nhận ra, sung sướng không nhất thiết phải đi liền với giàu sang. Như vợ chồng tôi đây, đầu tắt mặt tối cả đời, bị bao nhiêu người coi thường, nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc, vẫn mãn nguyện."

"Con bé dạy cho chúng tôi rằng chỉ cần sống ngay thẳng, làm việc có tâm thì đi đường nào cũng là đường đời tốt đẹp nhất."

"Cuối cùng, chúng tôi muốn nói rằng con gái của chúng tôi, Lâm Ái Tô, xứng đáng là nữ chính mạnh mẽ nhất! Xin mọi người hãy vỗ tay cho sự giỏi giang và kiên cường của con bé! Hãy chúc mừng cho sự nghiệp và tình yêu của con bé! Xin cảm ơn!"

Khách khứa nghe xong ngơ ngác như vịt nghe sấm, nhưng vẫn nhiệt tình vỗ tay. Chu Hạc Nhiên vỗ hăng say nhất. Anh còn lén huých tay tôi:

"Bé cưng, anh không ngờ em giỏi thế đấy."

"Đừng có bắt chước bố mẹ em nói chuyện thế, ghét quá!"

Phần phụ

Tôi và Chu Hạc Nhiên đều là những người nghiện công việc, nhưng vẫn lên kế hoạch sinh một đứa con.

Hồi xưa mẹ sinh tôi khó khăn, tôi cũng hơi lo.

May mắn thay, em bé chào đời khỏe mạnh, tiếng khóc oe oe vang dội.

Chúng tôi gọi con ở nhà là Tiểu Phúc.

"Không được," bố tôi vỗ bàn cái rầm: "Cháu gái tôi phải là nữ chính sảng văn!"

Mấy năm nay, quê tôi bị quy hoạch lại, trung tâm thành phố chuyển đi, quán ăn sáng của bố mẹ cũng vắng khách hơn.

Bố mẹ tôi quyết định dẹp quán, ở tuổi năm mươi mấy bắt đầu theo đuổi đam mê.

Bố tôi mua đàn guitar điện về chơi rock, còn mẹ thì trở thành hot douyin được các cô các chú trung niên yêu thích.

Ông bà lên Bắc Kinh chăm Tiểu Phúc một thời gian. Khi Chu Hạc Nhiên đặt cục bột hồng hào vào tay mẹ tôi, bà bỗng thở dài:

"Tiếc thật, lại là con gái."

Tôi và Chu Hạc Nhiên giật mình, mẹ tôi mới ngẩng lên, từ tốn nói: "Không có thằng anh nào vừa cao vừa đẹp trai vừa bá đạo để mà chiều con bé đến chết."

Bố tôi véo má con bé, cười híp mắt:

"Thế thì Tiểu Phúc nhà mình làm công chúa độc nhất vô nhị nhé!"

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com