Bố Mẹ Tưởng Tôi Là Nữ Chính

Chương 8



Tôi cùng họ nâng ly, rõ ràng muốn cười mà mắt cứ nhòe đi.

"Con xin lỗi bố nhé, lần này không đi trả lễ được rồi." Tôi lén vỗ vai bố.

"Hì hì, có sao đâu con." Ông ấy cười hiền.

"Sao lại không sao ạ?"

"Cái ông tác giả đấy bị tố đạo văn, truyện bị gỡ từ nửa năm trước rồi, trả lễ gì nữa." Bố tôi nhún vai, mắt thoáng chút tiếc nuối.

Nhưng nếu nhìn kỹ, hình như lại có một chút hy vọng.

Tôi: ...

Vậy mới nói, cuộc sống đôi khi còn kỳ lạ hơn cả tiểu thuyết.

Đến chuyện tôi học ngành gì, bố mẹ lại cãi nhau.

"Mẹ thấy giờ nữ chính toàn hot trend học báo chí, đúng không? Mười đứa thì tám đứa học báo chí. Ngày nào cũng ra vào mấy sự kiện sang chảnh, rồi gặp được đại gia tài chính định mệnh." Mẹ tôi múa tay.

Tôi suýt sặc cả Coca.

"Thà học IT còn hơn, hack thẳng vào máy tính của CEO, lên báo quốc tế, đỡ phải đi đường vòng." Bố tôi cãi.

Tôi xua tay: "Thôi thôi, học gì thì ra trường cũng làm "trâu ngựa" thôi bố mẹ ạ. Gả vào hào môn chỉ là chuyện hên xui, con cứ lo kiếm sống trước đã."

Thế là tôi ôm cặp sách đi học mấy môn khoa học kỹ thuật khô khan. Ngành thì không sang chảnh gì, nhưng cũng là chút ước mơ thời trẻ của tôi—— Hàng không vũ trụ.

Lần này đi xa mấy trăm cây số, tôi cày ngày cày đêm đến hói cả đầu, bố mẹ thì rảnh rỗi hẳn.

Chắc tại rảnh quá sinh nông nổi, họ chính thức mở khóa nhiệm vụ phụ—— giục cưới!

Bố tôi còn đỡ, mẹ tôi thì mỗi tối gửi cho tôi một bộ ngôn tình drama cẩu huyết hồi xưa, loại mấy triệu chữ.

Kèm theo voice note dài một phút: "Con yêu à, mẹ đọc cuốn này khóc hết nước mắt luôn, rảnh thì con đọc đi nhé. Gặp mấy thằng kiểu nam chính trong truyện thì tránh xa ra, đừng dây vào playboy. Còn mấy con nữ phụ độc ác ấy, đọc nhiều là biết ngay mánh khóe 'trà xanh' của nó thôi. Còn nam phụ thì..."

Tôi về đến ký túc xá cũng tầm chín mười giờ, còn phải làm bài tập, đành phải từ chối: "Mẹ ơi, con bận lắm."

"Không có thằng nào tán tỉnh con à?" Mẹ tôi dò hỏi.

"Không ạ, chắc sợ con cướp miếng cơm của họ đấy."

Trai gái dân kỹ thuật là quan hệ thuần khiết thế đấy, không có chuyện "bé" nào được cưng chiều đâu, toàn là đối thủ hết.

"Cái lũ vô duyên!" Mẹ tôi tức tối, "Không sao con gái, con cứ đảo qua mấy lớp khác, trường khác mà xem, mấy buổi giao lưu cũng đi đi, biết đâu lại vớ được ‘thái tử’ Bắc Kinh nào đó!"

"Mẹ ơi, thời nào rồi còn thái tử, diệt vong hết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi ngáp ngắn ngáp dài, lăn ra ngủ.

Thấy mãi không có tiến triển gì, mẹ tôi đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Chắc bố tôi nói gì với mẹ, đến một hôm rạng sáng, mẹ tôi lặng lẽ gửi cho tôi một cuốn... bách hợp đam mỹ siêu deep.

"Con gái à, đừng có áp lực gì nhé, dạo này mẹ cũng bắt trend được kha khá. Thực ra xã hội giờ thoáng rồi, yêu ai cũng được hết.

"Trước là mẹ chưa nghĩ thông suốt, làm con khó xử. Nếu con nhất quyết dẫn 'tiểu thư' nhà giàu Bắc Kinh về, mẹ cũng ok thôi.

"Mẹ dùng từ thế được không? Mẹ không bảo quận chúa công chúa gì đâu nhé, chỉ là 'tiểu thư' thôi, hahaha."

Cái quái gì thế này!! Tôi sắp phát điên rồi.

Cuối cùng, vào năm ba đại học, tôi đã bắt đầu hẹn hò với một anh khóa trên năm tư.

Bây giờ nghĩ lại, có phần nào đó là vì tức giận và muốn chứng minh cho bản thân.

Mùa hè, tôi đã đưa anh ấy về nhà gặp bố mẹ.

Bố mẹ tôi rưng rưng nước mắt.

Thật sự là một người Bắc Kinh! Người địa phương! Nhà có tiền! Con nhà giàu!

Bố mẹ bày món bánh bao gia truyền ra đãi anh ấy, lúc anh ấy đưa tay cảm ơn thì mắt bố mẹ còn sáng hơn.

Hóa ra anh đeo một tràng hạt Phật trên tay (thực ra tôi mua ở vỉa hè có mấy tệ).

Hóa ra anh ấy lại là một người con Phật ở Bắc Kinh!

Tối hôm đó, bố mẹ tôi phấn khích đăng một video trên mạng xã hội, kèm chú thích:

[Cuối cùng cũng rước được "con rể thái tử gia" về rồi, con gái giỏi quá, chúc mọi người cũng thành "nữ chính" trong cuộc đời mình nhé! (emoticon trái tim)]

Ở dưới comment toàn chửi:

[Ăn phải "gạo lừa" à, còn "thái tử"?]

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

[Hai bác lo gỡ mấy cái truyện ngôn tình kia đi ạ.]

[Tình yêu "không môn đăng hộ đối" không bền đâu ạ (emoticon cười đểu)]

Bố mẹ xóa từng cái một: "Toàn là NPC ghen ăn tức ở!"

Nhưng niềm hạnh phúc này chẳng kéo dài được lâu.

Mùa hè tôi ở lại Bắc Kinh học thạc sĩ, anh khóa trên đã ngoại tình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com