Ông ấy ngập ngừng, im bặt, vì trong nhà vang lên một âm thanh khác——
[Trong quán bar ngầm lờ mờ, người phụ nữ đặt tờ hợp đồng lên bàn, nở nụ cười nửa miệng...]
"Đây bố," tôi đưa điện thoại, "truyện xuyên không đô thị bố hóng mãi mới có chương mới đấy."
"Đúng rồi, đúng rồi! Tám trăm năm rồi cuối cùng tác giả cũng chịu lấp hố!"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bố tôi bật dậy, đổi tư thế thoải mái hơn, thở phào:
"Vợ ơi, anh hồi sinh rồi đây này."
-------------------------
Sau vụ lùm xùm đó, nhà tôi cũng được yên.
Danh tiếng thì cũng coi như hoàn toàn mất sạch.
Nhưng bố mẹ kệ, dứt khoát out khỏi cái group chat gia đình toàn drama, chỉ hóng hớt trong group ba người của chúng tôi thôi.
Thỉnh thoảng share mấy bộ webnovel "cháy hàng" mà họ đang đu.
Tôi cũng tổng kết được, mẹ tôi thích đọc kiểu hào môn truy thê mang thai bỏ trốn, bố tôi thì mê nâng cấp đánh quái, đọc cho sướng não.
Nói chung là vui vẻ hơn trước nhiều.
Đúng là: Chỉ cần bạn không có đạo đức, thì chẳng ai trói buộc bạn bằng đạo đức được!
Sắp khai giảng, tôi vào lớp mười, bố mẹ xoắn xuýt xem nên cho tôi vào trường nào.
Họ nghe mấy cô chú ở quán xá bảo, bây giờ trường top của thành phố không phải Nhất Trung nữa, mà là trường tư thục đối diện mới mở được mấy năm.
Trường đó lắm tiền nhiều của, mời được bao nhiêu giáo viên giỏi với học sinh giỏi, năm nay tỷ lệ đỗ đại học còn hơn cả Nhất Trung ấy chứ.
Mà cho tôi vào đó thì học phí với sinh hoạt phí chắc chắn double.
Tiền cho cô chú vay chưa đòi được hết, tiền thuê mặt bằng lại còn tăng, tối nào họ cũng lôi hóa đơn ra, thở dài thườn thượt.
Thấy mẹ đi rửa mặt, tôi kéo tay áo bố: "Không sao đâu bố, con quen Nhất Trung rồi. Với lại, đâu phải cứ đắt là tốt đâu ạ."
"Ngốc quá con ạ." Bố cốc đầu tôi, "Người ta đắt thì người ta có lý do chứ. Bố xem quảng cáo của trường rồi, nào là sân cầu lông xịn sò, bể bơi nước ấm, ký túc xá sang chảnh, phòng tư vấn tâm lý các kiểu... Xây như lâu đài ấy, ai mà chẳng thích."
"Bố mẹ biết con khó ngủ, ở phòng tám người như trước kia con ngủ không ngon, nhưng con sợ bố mẹ lo nên có nói đâu. Lần nào con về mắt cũng thâm như gấu trúc."
"Bây giờ có điều kiện rồi, tội gì con phải khổ? Với lại, biết đâu vào đấy con lại vớ được bảy tám anh tổng tài thì sao, mẹ con hết bệnh ngay."
"Bố!"
Bố tự giác im bặt, tôi cúi gằm mặt, dựa vào tường: "Nhưng... nhưng bố mẹ tốt với con thế này, con thấy áp lực lắm."
Con sợ mình thành gánh nặng của bố mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con cũng lo mình không đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ.
Nhưng bố cười hề hề: "Áp lực gì chứ con! Con là con gái bố, mọi thứ trong nhà, tiền bạc các kiểu, đều là của con hết."
Nói rồi, bố xúc động hẳn: "Mẹ con số khổ... mười tám mười chín tuổi đã theo bố rồi, tại bố vô dụng không cho mẹ con được sung sướng.
"Bố cứ nghĩ, đời con mình không được khổ như thế nữa. Con là con gái, phải nuôi cho tử tế, đừng có mà ai tử tế với con tí là đã chạy theo người ta."
"Không thì mẹ con cũng không tha cho bố đâu, đốt hết cả sách của bố đấy."
Tôi nghe xong cũng phì cười, suýt nữa xì cả nước mũi.
"Nhưng bố ơi... con có giỏi như người ta trong truyện đâu. Nếu con không đỗ được Thanh Hoa Bắc Đại thì sao?"
"Thì học trường khác, có gì đâu, miễn đừng như bố trượt rồi ở nhà là được."
"Nếu con không vớ được tổng tài thì sao?"
"Thì bắt thằng nào con thích về ở rể! Nhà mình có thiếu gì đâu."
"Nếu con không thích con trai thì sao?"
"Thế thì..." Bố tôi đơ người, lùi nửa bước, quay sang hét: "Vợ ơi, to chuyện rồi——"
"Con đùa thôi bố!"
Lúc này ông mới im.
---------------------
Tuổi trẻ trôi nhanh như tên bắn.
Tôi sống ở trường tư thục đó khá ổn, nhờ học bổng cũng đỡ được một khoản cho bố mẹ.
Sau trượt Thanh Hoa Bắc Đại, thiếu mười mấy điểm nhưng cũng vào được một trường ở Bắc Kinh.
Bố mẹ làm hẳn cho tôi một bữa tiệc mừng.
Lần này chỉ mời mấy cô chú quanh quán với vài người hàng xóm thân thiết.
Họ coi tôi như con cháu trong nhà, lúc tôi lên phát biểu ai cũng khóc.
"Ái Tô, sau này phải báo hiếu bố mẹ cho tử tế, họ vất vả lắm con." Cô Vương ở tiệm may lau nước mắt,
"Bố mẹ con là chăm chỉ nhất cái xóm này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì chắc phải ba trăm sáu mươi ngày không nghỉ."
"Tay mẹ con cứ đến mùa đông là bị cước, vì ngâm nước lạnh nhiều, đến nước nóng cũng tiếc không dám dùng; Bố con có lần đi lấy hàng trời mưa, bị ngã, nằm liệt giường mấy ngày, nhất quyết bảo đừng nói cho con biết, sợ con lo lắng."
"Đúng đó." Ông hàng xóm nói theo, "Lần nào nói chuyện với bố mẹ con, họ cũng nhắc đến con, bảo phải kiếm nhiều tiền, cho con học trường tốt, lên thành phố lớn, gả vào nhà..."