Về đến nhà, tôi không thấy cảnh tượng "gà bay chó sủa" như mình tưởng tượng, mà trái lại, mọi thứ im ắng đến lạ thường.
Hỏi ra mới biết, ông ngoại không thích ồn ào, lại hay mất ngủ, nên cấm bố mẹ bật loa ngoài nghe truyện ngôn tình cẩu huyết.
Sở thích ít ỏi nay lại bị tước đoạt một, bố mẹ tôi khổ không thể tả.
Nhưng cũng chỉ dám lén lút lẩm bẩm: "Có ồn ào đâu chứ? Có hát tuồng đâu mà ồn."
Chuyện chưa dừng ở đó.
Đến khi có kết quả thi cấp ba, cô đột nhiên dẫn em họ đến nhà tôi.
Bố mẹ tôi còn tưởng họ đã vượt qua cơn hoạn nạn, đến trả tiền, mừng húm.
Ai ngờ cô đẩy em họ ra trước mặt tôi:
"Ái Tô này, nghe nói cháu thi nhất trường, giỏi quá giỏi quá. Đằng nào hè cháu cũng rảnh, kèm thằng em cháu tí đi.
Nó sắp thi vào cấp hai rồi, kèm nó đỗ trường điểm chắc không khó đâu nhỉ? Mấy tháng hè này nhờ cả vào cháu đấy!"
Bố tôi bật dậy ngay tắp lự:
"Không được! Tôi vừa đăng ký cho nó một khóa hè rồi, về còn phải học đàn, học vẽ, học bơi, nó không có thời gian!"
"Anh hai!" Cô chống nạnh tức giận: "Anh xạo vừa thôi, nó làm gì học hết được chừng ấy thứ? Dành ra mười bữa nửa tháng dạy thằng em có làm sao? Có phải người ngoài đâu!
Anh đừng có chiều hư Ái Tô, sau này nó mà không biết thương anh em họ hàng, thì học giỏi cũng vứt!"
Ông nội tôi mất sớm, bà nội cũng qua đời khi bố tôi còn học cấp hai, nên cô với bố tôi nương tựa nhau mà lớn lên.
Tình cảm hai người rất sâu nặng.
Bố tôi trọng tình nghĩa, từ trước đến nay luôn nghe lời cô răm rắp, giờ lại nổi đóa lên, bảo cô nằm mơ giữa ban ngày.
Bố tôi đang cãi nhau ỏm tỏi, thì điện thoại mẹ tôi reo lên.
Là bà ngoại gọi đến.
"Mỹ Hà, Ái Tô nhà con có nhà không?"
"Mẹ lại muốn gì nữa đây?"
"À, thế này, mẹ quen một ông chủ buôn đồ gỗ, người ta tốt tính lắm, một năm kiếm cả mấy tỷ. Mẹ nghĩ bụng của nhà mình không cho người ngoài, con bé Ái Tô nhà mình..."
"Mẹ điên à! Con bé mới bao nhiêu tuổi chứ?" Mẹ tôi hét lên, cắt ngang lời bà.
"Nó còn nhỏ gì nữa? Mười sáu mười bảy tuổi đầu rồi, hai năm nữa là bế cháu rồi đấy, ngày xưa chúng mày đi xem mắt chẳng phải cũng tầm này à, mày được sao nó lại không?
Đừng có lề mề nữa, ông Phạm người ta đang đợi đấy, mau bảo nó ra gặp người ta đi..."
Khi mọi chuyện đã rối tung như tơ vò, ông ngoại chống gậy đi ra:
"Chúng mày ầm ĩ cái gì thế hả? Có để người già ngủ không hả?"
"AAAAAAAA!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố mẹ tôi bất ngờ hét lên một tràng chói tai.
Rồi lật tung cả cái bàn, bát đĩa chai lọ vỡ tan tành:
"Mấy người coi chúng tôi là nhân vật phản diện để hành hạ đấy à? Cút! Cút hết đi! Cút hết cho khuất mắt!"
----------------------------
Đôi khi, sự thức tỉnh của một người chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Tôi tận mắt chứng kiến mẹ, người hai tháng trước còn răm rắp nghe lời ông bà ngoại, giờ đã dứt khoát cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi lôi ông ngoại ra ngoài cửa:
"Con mua vé xe cho bố rồi đấy, hôm nay bố về quê đi. Ngày xưa cưới xin bố mẹ có cho đồng nào đâu, đến lúc dưỡng già thì lại nhớ đến con, còn chiếm cả cái phòng đọc sách nữa chứ! Đồ..."
Còn bố tôi thì cầm chổi đuổi thẳng cô và em họ ra ngoài, tiện tay giật luôn mấy tờ tiền đỏ từ trong túi cô:
"Đây là ba trăm, cô còn nợ nhà tôi bốn mươi chín nghìn bảy trăm đấy. Về bảo thằng chồng cô, đừng có mà trốn chui trốn lủi nữa, lần sau mang tiền đến trả hết cho tôi, không thì tôi với nó ra tòa!"
Cô tức đến trào nước mắt:
"Anh hai, lúc mẹ mất đã dặn thế nào? Sao anh lại đối xử với em như thế?"
"Mày còn dám nhắc đến mẹ? Có phải tao bỏ học để nuôi mày không? Có phải tao bắt mày học hành cho tử tế không? Có phải tao bắt mày kiếm một công việc ổn định không? Có phải tao đã bảo mày ly dị thằng chồng vô dụng đó rồi không?!"
Bố vừa nói vừa vung vẩy cái chổi: "Cút! Cút ngay! Đừng có mà chọc điên tao!"
Rầm một tiếng.
Cánh cửa cuối cùng cũng đóng sầm lại.
Trong nhà lại trở về sự tĩnh lặng quen thuộc.
Nhưng lần này là sự bình yên mà cả ba người hằng mong mỏi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bố mẹ bơ phờ dựa vào nhau, tôi quạt cho họ một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Lão Lâm... ông thật sự đuổi em gái đi rồi à?"
Bố tôi cười khổ: "Nếu nó chỉ vay tiền thì thôi đi, đằng này lại còn nhắm đến con yêu của tôi."
"Đúng đó." Mẹ tôi thở dài, "Chuyện khác tôi nhịn được, chứ sao con bé lại phải khổ như tôi, mười lăm mười sáu tuổi đã bị lôi đi xem mắt, có phải thanh mai trúc mã gì đâu."
Tôi không kìm được, nhào tới ôm chầm lấy họ, dúi mặt vào giữa hai người.
Mẹ tôi ngượng ngùng dụi dụi mắt:
"Con xem, đúng là đời người khó hiểu thật."
Mẹ tôi nói tiếp, "Trước mẹ cứ thích đọc mấy truyện sảng văn kiểu đổi đời sau một đêm, rồi mấy đứa con bất hiếu ngược đãi bố mẹ xong hối hận, khóc lóc xin mẹ quay về... Ha ha, đọc thì thấy hả hê, đến khi rơi vào mình mới biết không phải vậy."
"Mấy người đã có m.á.u thiên vị thì làm sao hối hận được, chỉ hận không moi được hết của mình thôi."
Bố tôi gật đầu: "Đấy, đời với kịch nó khác nhau một trời một vực. Bố cứ tưởng mình là thiếu gia thất lạc nhà nào, mở mắt ra vẫn phải rửa rau thái thịt."
"Thôi, dẹp mấy cái thứ đó đi, toàn ảo ma Canada, xem nhiều chỉ tổ bực mình..."