"Trời ơi..." – Đới Lâm không chịu nổi nữa. Hắn lịm đi.
Khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên giường bệnh, trong một phòng đơn yên tĩnh. Mắt phải được băng kín, không thể mở ra.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ngươi tỉnh rồi à?" – Một y tá đứng bên giường hỏi, giọng nhẹ nhàng.
"Ta vừa tiêm thuốc giảm đau cho ngươi. Để ta gọi bác sĩ tới."
Đới Lâm nhíu mày. Hắn không ngờ bệnh viện linh dị này lại cũng dùng thuốc giảm đau như bệnh viện bình thường.
"Bác sĩ Cao và Lâm tiểu thư thế nào rồi?"
"Bác sĩ Cao không sao. Còn bệnh nhân Lâm Nhan đã được chuyển về Phòng chăm sóc đặc biệt." – Y tá vừa ghi chép vừa trả lời.
"Ngươi tuyệt đối không được cử động mạnh. Tình trạng của ngươi rất đặc biệt. Có thể phải mời bác sĩ từ Trung tâm Chú Vật đến mới chẩn đoán được."
Đới Lâm khẽ nhắm mắt lại. Trong đầu hắn, không gian mắt phải giờ đây đỏ rực như máu. Và rồi... một bóng người mờ mờ hiện ra giữa màu đỏ đó.
Là... nữ quỷ đó!
Hắn c.h.ế.t lặng. Mắt phải của hắn lại có thể nuốt trọn một nữ quỷ mạnh đến vậy sao?
Điều này không hợp lý chút nào. Dù có nghiệp lực, trước kia hắn cũng chỉ có thể nuốt được một đốt ngón tay quỷ. Làm sao lần này lại có thể nhốt toàn bộ vào không gian?
Ngay lúc đó, một ý chí xa lạ vang lên trong đầu hắn.
Không gian đỏ như m.á.u vẫn im lặng như nấm mồ, nơi nữ quỷ bị phong ấn đang giam giữ linh hồn đáng sợ của mình. Phong ấn đã khóa chặt con mắt phải của Đới Lâm, nhưng nó vô cùng yếu ớt, nhiều nhất cũng chỉ trụ được trong vòng nửa năm. Sau nửa năm, nữ quỷ sẽ phá giải phong ấn và quay lại.
Nhưng điều quan trọng là… ả không phải một hồn ma tầm thường.
"Ma quỷ?" – Đới Lâm lẩm bẩm, giọng không giấu được hoảng sợ.
Tại Bệnh viện số 444, tồn tại một khoa đặc biệt gọi là Khoa Ác Quỷ. Tuy nhiên, nữ quỷ này thậm chí còn không thuộc về loại ác quỷ. Ả là ma quỷ – sinh vật do ác ma nguyền rủa sinh ra, tàn độc và vượt ngoài mọi hiểu biết thông thường.
Người phương Đông rất hiếm khi bị ác ma nguyền rủa, do đó trường hợp như thế này gần như không tồn tại ở bệnh viện. Cũng vì vậy, không có bất kỳ Chú Vật nào có thể đặc trị loại ma quỷ này.
Cửa phòng bệnh khẽ mở, có người bước vào.
Là Ấn Vô Khuyết.
Sau khi vào phòng, anh khép cửa lại, bước chậm rãi đến bên giường Đới Lâm. Ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của người bệnh.
"Con mắt của cậu... giờ cảm thấy thế nào?" – Giọng anh trầm thấp, như đang dò xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không rõ lắm… giống như bị tê liệt hoàn toàn." – Đới Lâm trả lời, cố nén cơn đau đang âm ỉ.
"Hiệu lực thuốc giảm đau sẽ nhanh chóng mất đi thôi, đến lúc đó cậu sẽ cảm nhận lại toàn bộ cơn đau. Nhưng đừng lo, đây là tai nạn lao động, mọi chi phí điều trị đều do bệnh viện chi trả, không hao tổn điểm linh liệu của cậu."
Đới Lâm cắn môi, cố nén cơn lo lắng trong lòng: "Vậy… con mắt của tôi… sẽ thế nào?"
"Chú Vật này đã được cấy vào trong cơ thể, không thể lấy ra được nữa." – Ấn Vô Khuyết nhẹ giọng đáp. – "Chúng tôi đã cử vài bác sĩ chủ nhiệm đến kiểm tra. Nữ quỷ trong nhà Lâm Nhan… đã biến mất."
Ánh mắt của anh dừng lại thật sâu trên khuôn mặt Đới Lâm, khiến cậu rùng mình. Cái nhìn ấy khiến cậu hiểu – người đàn ông này biết hết mọi chuyện.
"Không cần lo lắng. Người canh ngoài phòng đều là người của tôi. Tôi sẽ không làm hại cậu. Ngược lại, tôi muốn giúp cậu, muốn đào tạo cậu trở thành bác sĩ linh dị hàng đầu trong thời gian ngắn nhất."
Anh ngừng lại một chút rồi hỏi, ánh mắt sáng quắc:
"Nói thật đi. Nữ quỷ đó… là do cậu nhốt vào mắt phải, đúng không?"
Câu hỏi như một nhát d.a.o cắt vào suy nghĩ của Đới Lâm. Không thể giấu nữa.
"Đúng… ả đang bị phong ấn trong mắt phải của tôi."
Ấn Vô Khuyết khẽ gật đầu, giọng trở nên chắc chắn:
"Chính xác hơn, đó là một ma quỷ. Nhờ có năng lực đặc biệt của đôi mắt, cộng với sự trợ giúp từ Chủ nhiệm Mai, cậu mới có thể giam giữ được nó. Và điều quan trọng nhất là—con mắt của cậu không phải mắt thường… mà là một Đôi Mắt Quỷ."
Nghe ba chữ đó, toàn thân Đới Lâm lạnh buốt, mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
"Đôi Mắt Quỷ?"
Ấn Vô Khuyết gật đầu:
"Bây giờ hãy nói chuyện về đôi mắt ấy và ma quỷ đang bị giam trong đó. Hiện tại, mắt phải của cậu vẫn chưa đủ sức nuốt trọn linh thể của con ma quỷ kia, nên ả chỉ tạm thời bị giam giữ, chưa bị tiêu diệt hoàn toàn."
Anh ta nhìn Đới Lâm đầy ẩn ý, rồi nói tiếp:
"Đây là điều tất yếu. Bất kỳ Chú Vật nào cũng đều có nguồn gốc từ quỷ hồn. Chúng ta – những bác sĩ linh dị – đều là 'kẻ bắt chước quỷ'. Cấy ghép quỷ vào thân xác để đổi lấy sức mạnh."
Giọng anh chợt nghiêm trọng:
"Từ giờ, nếu có người từ Trung tâm Chú Vật đến, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện gì liên quan đến con mắt phải. Nếu họ biết, cậu sẽ bị đưa đi thí nghiệm ngay lập tức. Chủ nhiệm Trung tâm là Phương Sâu – một trong ba Phó viện trưởng. Ngay cả tôi cũng không thể đảm bảo điều gì nếu chuyện này lộ ra."
Đới Lâm rùng mình. Ấn Vô Khuyết không hề đùa. Anh ta đã biết tất cả từ trước, chỉ đang chờ cậu xác nhận mà thôi.
"Tin tôi đi." – Ấn Vô Khuyết tiếp lời. – "Chỉ cần họ phát hiện ra con mắt đó là Đôi Mắt Quỷ, họ sẽ không ngần ngại mà đem cậu ra giải phẫu. Cậu phải ít nhất trở thành bác sĩ chính mới có cơ may kiểm soát được nó."