Bệnh Viện Số 444

Chương 39



"Nửa năm cũng đủ dài rồi." – Ấn Vô Khuyết gật đầu. – "Không ai ngoài Chủ nhiệm Mai mới có thể làm được như vậy."

Đới Lâm hít một hơi sâu, lồng n.g.ự.c như bị đè nặng:

"Phó viện trưởng… nếu tôi trở thành bác sĩ chính, thật sự có thể hoàn toàn phong ấn con quỷ này sao? Và đôi mắt này… rốt cuộc là thứ gì?"

Ấn Vô Khuyết quay đầu nhìn ra phía cửa, rồi khẽ nói:

"Được rồi. Đến giờ thì cậu cũng nên biết sự thật."

Tim Đới Lâm đập mạnh. Cuối cùng thì sự thật về Đôi Mắt Quỷ cũng sẽ được hé lộ.

"Ta sẽ bắt đầu từ gốc gác… Đới Lâm, cậu có biết bệnh viện của chúng ta có một khoa tên là Khoa Ác Ma không?"

"Biết. Nhưng…" – Đới Lâm gật đầu – "…tôi chưa từng thấy nó ở đâu cả."

"Không ai biết cả." – Ấn Vô Khuyết cười lạnh. – "Ngay cả ba Phó viện trưởng cũng không."

"Cái gì?" – Đới Lâm sững sờ. – "Ngay cả ngài cũng không biết sao?"

"Viện trưởng đã đặt ra quy định đặc biệt. Khoa Ác Ma là một khoa hoàn toàn độc lập. Chỉ Viện trưởng mới có quyền bổ nhiệm hoặc sa thải bác sĩ ở đó. Các khoa khác, dù là Ác Quỷ hay Nội khoa, đều không được phép xen vào."

"Cả bệnh nhân cũng không biết?"

"Đúng. Khi bệnh nhân đăng ký, xe cấp cứu sẽ lập tức đưa họ đến Khoa Ác Ma. Không ai biết con đường ấy đi đâu. Ngay cả bác sĩ Mai – người từng thực tập ở đó – cũng chẳng biết gì hơn."

"Còn các bác sĩ ở Khoa Ác Ma? Họ đi vào đó bằng cách nào?"

"Chỉ những người được Viện trưởng chỉ định mới có thể vào. Họ không được phép tiết lộ bất kỳ điều gì. Mỗi lần tôi cố gắng kéo một người từ khoa đó về phe mình, họ đều thay đổi. Họ trở thành một người hoàn toàn khác… như thể bị thay thế."

"Cứ như thể… họ có hai nhân cách?"

"Cũng có thể."

Ấn Vô Khuyết trầm giọng:

"Và đây là điều quan trọng nhất: số lượng bác sĩ trong Khoa Ác Ma – vĩnh viễn là bốn. Không hơn, không kém. Một khi thiếu người, phòng khám sẽ đóng cửa. Chỉ khi tuyển đủ bốn người, nó mới được mở lại."

Đới Lâm nuốt khan. Câu chuyện ngày càng vượt ngoài tầm hiểu biết của anh.

Ấn Vô Khuyết nhìn sâu vào mắt cậu:

"Ba năm trước, vị hôn thê của tôi – Cao Mộng Hoa – có kể về sư huynh Âu Dương Duệ của cô ấy. Anh ta từng là bác sĩ khoa Cấp cứu, sau đó được Viện trưởng bổ nhiệm vào Khoa Ác Ma."

"Anh ta bắt đầu thay đổi. Mộng Hoa nói, ban đầu chỉ là khác lạ, nhưng càng về sau… càng quái dị. Có lúc rất bình thường, nhưng có lúc thì..."

Đới Lâm nín thở lắng nghe.

"Rồi đến một đêm, Âu Dương Duệ gọi cho Mộng Hoa. Anh ấy nói, trong phòng khám, rõ ràng chỉ có một mình, nhưng luôn cảm thấy có người nữa đang theo dõi. Không thấy ai, nhưng mắt trái bắt đầu đau. Và từ đó, thị lực ngày càng tốt lên… giống như thứ gì đó trong mắt đang 'mở ra'."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lạnh sống lưng, Đới Lâm rùng mình.

Đới Lâm bất giác đưa tay lên khẽ chạm vào khoé mắt.

Không lẽ... là đôi mắt này?

Ấn Vô Khuyết biết rõ những gì mình sắp nói ra sẽ khiến người nghe cảm thấy ghê rợn, nhưng anh ta vẫn tiếp tục, giọng bình tĩnh như đang đọc một tờ báo cáo:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mộng Hoa kể với tôi toàn bộ chuyện đó. Khi ấy, ngay cả em gái cô ấy lẫn thầy của cô ấy – bác sĩ Tương – cũng không hề hay biết. Nhưng vì Khoa Ác Ma hoạt động độc lập, tôi gần như không thể can thiệp vào, huống chi lúc đó Lê chủ nhiệm còn đang vắng mặt khỏi bệnh viện."

Ánh mắt anh ta chợt tối lại, nhớ về khoảng thời gian năm xưa.

"Tôi không ngờ được rằng chỉ vài ngày sau, vào một đêm nọ, Mộng Hoa đột nhiên gửi định vị qua WeChat cho tôi. Đó là địa chỉ nhà Âu Dương Duệ ở thế giới thực. Cô ấy nói có thứ gì đó rất kinh khủng đang bám lấy hai người họ. Cả hai bị chặn không thể vào bệnh viện, ngay cả xe cấp cứu cũng không tiếp cận được."

Ấn Vô Khuyết nắm chặt tay, hồi tưởng giây phút căng thẳng ấy.

"Tôi lập tức đến đó. Khi tôi tới, Mộng Hoa đã bất tỉnh còn Âu Dương Duệ thì… đã chết. Đến tận hôm nay, Mộng Hoa vẫn chưa tỉnh lại. Tất cả các kết quả kiểm tra hình ảnh đều cho thấy linh hồn cô ấy bị thiếu hụt. Tôi từng thấy nhiều trường hợp linh hồn bị tổn thương, nhưng tình trạng của cô ấy thì khác hoàn toàn – chưa từng có tiền lệ."

Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp với giọng trầm hơn:

"Trung tâm Chú Vật đã tiến hành khám nghiệm tử thi của Âu Dương Duệ nhưng không tìm ra nguyên nhân tử vong. Không vết thương, không dấu hiệu bị nguyền rủa. Thế nhưng… đôi mắt của anh ta đã biến thành Chú Vật."

Ánh mắt Đới Lâm khẽ động.

"Ngươi cũng biết mà, các bác sĩ không thuộc Trung tâm Chú Vật không thể tạo ra Chú Vật. Tất cả Chú Vật đều là tài sản của Viện trưởng. Muốn sở hữu phải dùng điểm linh liệu để đổi, tuyệt đối không được tự ý giữ lại. Vậy mà đôi mắt đó đã được phong ấn và giao cho Trung tâm Chú Vật. Sau đó nó trở thành một trong những Chú Vật cấy ghép dành cho bác sĩ mới được tuyển dụng."

Trung tâm Chú Vật…

Theo những gì Đới Lâm được biết, đây là một khoa đặc biệt của Bệnh viện số 444 – không tiếp nhận bệnh nhân, chỉ chuyên nghiên cứu lời nguyền và chế tạo Chú Vật. Những Chú Vật cấy ghép có thể biến người bình thường thành bác sĩ linh dị. Còn Chú Vật trị liệu thì giúp bệnh nhân chống chọi với lời nguyền.

Mỗi kỳ tuyển dụng, sẽ có người được lựa chọn để ghép Chú Vật vào cơ thể. Nếu không vượt qua thử thách và tử vong, Chú Vật sẽ tự động được thu hồi. Điều quan trọng hơn nữa – chú lý chẩn đoán bệnh chính là tiêu chuẩn vàng để xác định có bị nguyền rủa hay không. Dù là u hồn, oán linh, lệ quỷ hay ác ma… chỉ cần dùng chú lý, sẽ biết được bản chất.

Ấn Vô Khuyết nói tiếp:

"Phó viện trưởng Phương Sâu là người nắm quyền kiểm soát Trung tâm Chú Vật. Tôi dù là Phó viện trưởng hành chính cũng không được can thiệp vào. Nhưng nhờ một số nguồn tin, tôi biết chắc rằng Trung tâm Chú Vật đã nghiên cứu sâu về đôi mắt này. Nó có liên quan chặt chẽ đến ác ma."

Anh ta siết tay, giọng trầm xuống:

"Vụ việc xảy ra không lâu thì Lê chủ nhiệm biến mất. Ban đầu chúng tôi nghĩ ông ấy chỉ tạm thời mất liên lạc – chuyện thường tình với bác sĩ khám tại nhà. Nhưng sau đó… lại phát hiện t.h.i t.h.ể của ông ấy. Khám nghiệm cho thấy, ông ấy đã c.h.ế.t ngay trong đêm đi thăm khám."

Tim Đới Lâm đập mạnh.

Vậy chẳng phải nói, sau đó, cả Khoa Ác Ma chỉ còn chưa đến bốn người?

Ấn Vô Khuyết khẽ ngả người về sau, trầm tư một lúc rồi nói:

"Chúng tôi lập tức đóng cửa phòng khám ngoại trú của Khoa Ác Ma. Hai bác sĩ còn lại đều khẳng định họ không trải qua chuyện gì giống Âu Dương Duệ. Có thể vì lúc đó vẫn còn ba người nên họ vẫn hoạt động bình thường mà không bị gì."

Anh ta hít sâu một hơi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com