"Hắn là hy vọng duy nhất để chị ta tỉnh lại! Chúng ta bằng mọi giá phải cứu hắn về!"
Mai chủ nhiệm im lặng giây lát, rồi khẽ gật đầu.
"Được. Tôi sẽ làm hết sức. Dù gì, chồng tôi cũng từng suýt c.h.ế.t ở khu điều trị nội trú."
Cô chỉ về phía chiếc lồng sắt.
"Đây là vật hiến tế phải không?"
"Phải."
Mai chủ nhiệm cầm lấy con thỏ, tay trái mở sổ khám bệnh, tay phải rút từ túi ra một con d.a.o mổ lạnh ngắt.
Ngay sau đó, một vết m.á.u rạch ngang xuất hiện giữa lòng bàn tay phải của cô.
Máu rỉ ra, nhưng rồi... vết thương không dừng lại. Nó cứ mở rộng, cho đến khi toàn bộ lòng bàn tay cô bị tách làm hai, lấy ngón giữa làm ranh giới.
Kỳ lạ là m.á.u không tiếp tục chảy.
Mai chủ nhiệm đặt bàn tay tách đôi ấy xuống đất.
"Phó viện trưởng, Hạp Nhan—khi con thỏ bắt đầu động đậy lại... hãy nhắm mắt thật nhanh!"
Máu của con thỏ bắt đầu bị vết thương trên tay Mai Khuất Chân hấp thụ. Khi m.á.u chảy ngược vào tay cô, cơ thể con vật nhỏ bé cũng bắt đầu biến đổi. Bộ lông trắng muốt của nó dần dần chuyển thành một màu đen sẫm, như bị thứ gì đó tà ác xâm chiếm.
Mai Khuất Chân đặt cuốn sổ khám bệnh xuống trước mặt con thỏ đen. Đó không chỉ là một cuốn sổ bình thường, mà là một vật trung gian để thực hiện nghi thức nguyền rủa.
Cô ngước lên nhìn Ấn Vô Khuyết, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn kiên định:
"Mặc dù chưa thể xác định chính xác vị trí của nó, nhưng tôi có thể tiến hành nguyền rủa ngược. Ma quỷ khi muốn g.i.ế.c linh hồn con người thường cần thời gian để thực hiện lời nguyền. Nhưng để g.i.ế.c c.h.ế.t một bác sĩ linh dị như chúng ta thì lại rất nhanh."
Cô ngừng lại, ánh mắt sáng lên một tia hy vọng:
"Ngược lại, bác sĩ cũng có thể sử dụng Chú Vật chứa ma quỷ để thực hiện lời nguyền từ xa. Đó là một dạng cân bằng. Một sự phản kích."
"Vậy thì làm ngay đi!" – Ấn Vô Khuyết gần như hét lên, mắt sáng rực:
"Mai chủ nhiệm, có thể gia tăng hiệu lực lời nguyền không? Tôi không mong có thể phong ấn hoàn toàn nó, nhưng ít nhất phải giúp Đới Lâm một tay..."
"Phó viện trưởng, tôi phải nhắc anh rằng, điều này không chắc chắn sẽ thành công. Việc để bác sĩ từ những khoa không chuyên sử dụng Chú Vật là cực kỳ nguy hiểm. Tôi cũng không dám chắc sẽ xảy ra điều gì nếu tôi thật sự thi triển lời nguyền thông qua nó."
"Chúng tôi hiểu." – Cao Hạp Nhan gật đầu.
"Nhưng giờ chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào cô, Mai chủ nhiệm!"
"Đúng vậy. Xin nhờ cả vào cô." – Ấn Vô Khuyết khẽ nói thêm.
Được cả hai người tin tưởng tuyệt đối, Mai Khuất Chân không còn đường lui. Cô siết chặt nắm tay, gật đầu mạnh:
"Được, tôi hiểu rồi. Tôi, Mai Khuất Chân, sẽ đưa họ trở về an toàn!"
Phiêu Vũ Miên Miên
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm của Lâm Nhan...
Lâm Nhan cuối cùng cũng nhận ra Đới Lâm đang cố gắng cứu cô. Còn về phía Đới Lâm, hắn cảm thấy đầu óc mình như sắp nứt toác ra. Con mắt trái bắt đầu mờ dần, rồi bị một khối cầu đỏ như m.á.u che phủ. Nhưng ngay khi màn sương đỏ ấy hé mở một chút, đôi bàn tay quỷ nghiệp chướng trong cơ thể hắn cũng động đậy. Chúng vươn ra, nhưng lần này, hắn chỉ có thể triệu hồi được một cánh tay.
Dù vậy, hắn vẫn không thể trở lại bệnh viện.
Không còn do dự, Đới Lâm lao về phía giường, đưa tay phải chọc thẳng vào trong chăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh..." – Lâm Nhan kinh hãi nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy đang làm gì thế? Tự sát sao?
Bàn tay Đới Lâm chộp lấy thứ gì đó giấu dưới lớp chăn. Hắn không còn quan tâm nữa. Mắt phải của hắn vào khoảnh khắc đó biến thành một hố đen sâu hút! Bất kể thứ gì nằm trong đó, hắn cũng nuốt trọn nó vào không gian mắt phải!
"Á... Aaaaa!!!" – Tiếng gào thét vang lên xé toạc căn phòng.
Dưới cơn đau thấu tim, với sự chấp niệm mãnh liệt cùng bản năng sinh tồn cực độ, nghiệp lực trong người Đới Lâm như bị thiêu cháy. Bàn tay quỷ một lần nữa khuếch đại sức mạnh điên cuồng.
Hắn không thể chết. Tuyệt đối không thể c.h.ế.t ở đây!
Cùng lúc đó, trong phòng nghiên cứu tại Bệnh viện số 444, Mai Khuất Chân đang tiến hành nghi lễ nguyền rủa. Tay cô nứt nẻ, m.á.u chảy ra như bị ai đó rút cạn sức lực. Qua cuốn sổ khám bệnh, cô truyền năng lượng vào xác con thỏ đen, như đang thổi vào nó một sinh mệnh mới.
Xác thỏ đen đột nhiên giật nảy!
"Phó viện trưởng, Hạp Nhan! Nhắm mắt lại!" – Mai Khuất Chân hét lên.
Cả Ấn Vô Khuyết và Cao Hạp Nhan vội vàng nhắm mắt theo lời cô.
Chỉ khoảng sáu giây sau...
"Được rồi, có thể mở mắt rồi." – Giọng Mai Khuất Chân vang lên, thấm mệt.
Ấn Vô Khuyết mở mắt. Tay của Mai Khuất Chân đã lành lại, còn con thỏ đen... biến mất không dấu vết!
"Cảm ơn cô, Mai chủ nhiệm." – Ấn Vô Khuyết thở phào.
"Lát nữa tôi sẽ chuyển điểm linh liệu cho cô."
"Cái đó... không cần đâu. Đây là tai nạn lao động, bệnh viện nên chịu trách nhiệm." – Cô lau mồ hôi.
"Không. Cái nào ra cái đó. Cô xứng đáng nhận được phần thưởng."
Mai Khuất Chân gật đầu, rồi trầm giọng nói:
"Việc ma quỷ nguyền rủa bệnh nhân có điểm khó nhất chính là rất khó chẩn đoán. Lời nguyền không thể hiện qua các triệu chứng cụ thể, khó mà phát hiện qua các báo cáo hình ảnh hay xét nghiệm thường quy. Chỉ khi thực hiện phẫu thuật phù chú mới có thể xác định rõ ràng."
Cô nhìn vết m.á.u đã tan biến dưới đất, rồi thở dài:
"Nếu không thể chẩn đoán được sớm, thì khi bệnh nhân được chuyển đến Khoa Ác Ma, thường đã quá muộn."
Ấn Vô Khuyết đứng lặng, giọng buồn buồn:
"Dù sao, ở phương Đông, số người từng bị ma quỷ nguyền rủa cũng quá ít, không đủ để làm mẫu nghiên cứu. Hơn nữa, Khoa Ác Ma lại hoạt động độc lập, không có giao lưu với các khoa khác. Điều đó khiến việc xây dựng một tiêu chuẩn chẩn đoán hệ thống trở nên rất khó."
Ông nhìn về phía xa, lòng thầm cầu nguyện:
"Chỉ mong... Đới Lâm có thể trở về an toàn."
"Đới Lâm là người đầu tiên sống sót sau khi được cấy ghép đôi mắt này. Nếu nó là ma quỷ, thì Đôi Mắt Quỷ của cậu ấy chính là thiên địch của nó! Ma quỷ vốn sinh ra từ lời nguyền của ác ma, nếu gặp đúng khắc tinh, có thể bị phản tổn thương."
Ngay khoảnh khắc hố đen trong mắt phải của Đới Lâm mở rộng cực đại, hắn kinh ngạc phát hiện: chiếc chăn... đã chìm hẳn xuống. Nữ quỷ đó – đã biến mất hoàn toàn!
"Tiểu thư Lâm, đi thôi!" – Hắn nắm lấy tay cô gái, niệm một ý niệm trong đầu.
Trong tích tắc, cả hai thuấn di trở lại bệnh viện!
Ngay khoảnh khắc đặt chân về nơi quen thuộc, Đới Lâm vội vàng đưa tay che mắt phải.
"Á aaaaaaaa!!!"
Cơn đau dữ dội như muốn xé toạc thần kinh hắn. Hắn ngã quỵ, đau đến phát điên. Mắt phải giờ đây trắng dã, không còn tròng đen. Nhưng chỉ vài giây sau, cả mắt phải bị nhuộm đỏ như máu!