Bệnh Viện Số 444

Chương 3



Đới Lâm thở phào nhẹ nhõm, trở về thì tốt.

Dưới ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt của văn phòng khuya, Đới Lâm lại ngồi vào bàn làm việc, chăm chú kiểm tra hồ sơ bệnh nhân trên màn hình máy tính. Ngoài cửa sổ là bóng đêm mịt mùng, bên trong là tiếng gõ bàn phím đều đều và âm thanh máy điều hòa rì rầm.

Thời gian cứ thế trôi qua. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên từ phía sau.

"Bác sĩ... Đới... Lâm..."

Đới Lâm giật mình, lập tức ngẩng đầu. Trước cửa văn phòng, không biết từ lúc nào, bác Trương đã đứng đó. Ánh sáng đèn vàng rọi lên khuôn mặt nhăn nheo, cặp mắt mờ đục nhưng lại nhìn chằm chằm về phía hắn.

Hắn khựng lại trong chốc lát. Bác Trương lẽ ra đang ở Khu 413, tầng bốn. Làm sao ông ta có thể một mình đi tới tận tầng mười? Nhất là với tình trạng sức khỏe như hiện tại?

"Bác sĩ... Lâm... tôi đang tìm... con trai tôi..." – giọng nói của ông lão vẫn chậm rãi, đứt quãng, ngập ngừng như lần trước. Ngữ điệu, thậm chí cả cách nói cũng giống hệt hôm đó.

Đới Lâm bất giác cảm thấy hai mắt mình đau nhức. Hắn nhìn kỹ ông lão: từ tư thế đứng, biểu cảm đến ánh mắt, tất cả đều trùng khớp một cách kỳ lạ với ký ức của hắn. Chính xác là từng chi tiết nhỏ, như thể một đoạn phim bị tua lại.

Hắn mơ hồ cảm nhận có điều gì đó bất thường, và trong đầu thoáng qua suy nghĩ: liệu có phải do hai mắt mới thay ghép khiến trí nhớ hắn trở nên siêu việt?

Nhưng có một chi tiết không giống: vị trí đứng của bác Trương. Ông ta đứng gần hơn lần trước khoảng một mét. Chỉ một mét nữa thôi là sẽ chạm tới bàn làm việc của hắn.

Đới Lâm không nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, còn bác Trương lại chậm rãi mở miệng:

"Vậy... tôi... đi... chỗ khác... tìm..."

Lời nói vẫn y như lần trước, cả chỗ nói lắp cũng không khác một âm tiết nào.

Đới Lâm đứng dậy, rón rén bước ra cửa phòng, đảo mắt nhìn quanh hành lang.

Không có ai cả.

Không một tiếng động. Không một bóng người.

Một luồng bất an trào lên trong lồng ngực. Hắn lập tức quay trở lại bàn làm việc, lấy điện thoại gọi tới Phòng y tá tầng bốn.

"Phiền cô kiểm tra lại phòng bệnh Khu 413 giúp tôi! Phải xác nhận chính xác bệnh nhân đó đang ở đó! Vừa rồi ông ta lại xuất hiện trước cửa phòng tôi!"

Đầu dây bên kia, y tá nhanh chóng trả lời:

"Bác sĩ Đới, bệnh nhân vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Tôi sẽ cho người canh gác thêm bên ngoài để tránh ông ấy đi lung tung."

"Vâng, cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đới Lâm cúp máy, lòng càng thêm lạnh lẽo. Hắn đang ở tầng mười – cách tầng bốn một quãng khá xa. Dù có chạy cũng không thể lên đây nhanh như thế, huống chi là một ông lão thân thể yếu ớt?

Hắn đưa mắt nhìn qua bàn bên cạnh, nơi có chiếc điện thoại của bác sĩ Triệu đang sạc. Có thể anh ta đang đi kiểm tra các phòng bệnh lúc này.

Đới Lâm cầm lấy điện thoại của bác sĩ Triệu, ấn nhận cuộc gọi từ chính số của mình. Sau đó, hắn lấy lại điện thoại, đóng cửa phòng rồi nhanh chóng rảo bước về cuối hành lang.

Đó là hướng cụt – không thông ra cầu thang hay thang máy. Hắn kề điện thoại lên tai, lắng nghe tiếng từ đầu dây bên kia.

Tim hắn đập thình thịch, ánh mắt càng lúc càng đau nhức.

"Bác sĩ... Đới... Lâm?"

Là giọng nói ấy, vang lên rành rọt qua điện thoại.

"Bác sĩ... Lâm... tôi đang tìm... con trai tôi..."

Từng lời, từng tiếng một như vang lên ngay bên tai. Âm thanh mỗi lúc một gần, mặc cho hắn đang đứng cách xa văn phòng hàng chục mét.

"Vậy... tôi... đi... chỗ khác... tìm..."

Giọng nói đó chậm lại, thấp dần, rồi dần dà mang theo âm sắc nặng nề như u uẩn từ cõi c.h.ế.t vọng về.

Đới Lâm cảm thấy m.á.u trong người mình lạnh đi. Một suy nghĩ điên rồ chợt nảy ra trong đầu hắn.

Phải chăng... lời nguyền kia là thật? Phải chăng tin nhắn hôm nọ không phải trò đùa?

Hắn lập tức cúp máy, xoay người bỏ chạy về hướng cầu thang thoát hiểm.

Nhưng vừa lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Chậm rãi. Từng tiếng khô khốc, kéo lê, như thể một đôi dép cũ đang lướt qua sàn gạch bệnh viện.

"Con... trai... tôi... đâu..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Đới Lâm chạy hết sức nhưng bước chân như dẫm trên bùn. Khoảng cách giữa hắn và lối thoát hiểm chẳng hề rút ngắn. Ngược lại, hắn có cảm giác như đang bị kéo lùi.

Một đôi tay lạnh ngắt siết chặt sau gáy hắn.

Hắn cố vùng vẫy nhưng toàn thân tê cứng. Khuôn mặt hắn bị ép chầm chậm quay lại phía sau.

Khoảnh khắc ấy, bản năng sinh tồn trỗi dậy dữ dội. Hai mắt hắn mở to, cảm giác như có luồng điện xẹt qua đầu, rồi cả thế giới sụp đổ vào một khoảng tối đen vô tận.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh hai vực sâu hun hút, như hố đen vũ trụ. Hai mắt hắn bỗng trở thành tâm điểm hút lấy mọi ánh sáng, mọi hình ảnh – một sức mạnh kỳ dị, quái đản đến mức bản thân hắn cũng không hiểu nổi…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com