Dưới ánh đèn mờ mờ của phòng trực, Đới Lâm đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cẩn thận rà soát từng báo cáo hậu phẫu của các bệnh nhân mới trong tháng. Mỗi bản ghi chép đều được hắn đánh giá kỹ lưỡng, từ tình trạng hiện tại đến tiên lượng, cùng các phương án điều trị tiếp theo.
Cơn mệt mỏi vẫn âm ỉ, chưa kịp tan đi sau ca phẫu thuật khó nhằn, thì cảm giác ngứa râm ran ở mắt lại âm thầm quay trở lại, lần này còn dữ dội hơn trước. Hắn cau mày, khẽ nhấc lọ thuốc nhỏ mắt bên cạnh rồi cẩn thận nhỏ vài giọt vào mỗi bên mắt. Cảm giác châm chích nơi con ngươi khiến hắn nhíu mày.
Từ bàn đối diện, bác sĩ Triệu đang ghi chép hồ sơ ngẩng đầu lên hỏi:
"Đới Lâm, mắt cậu vẫn chưa đỡ à? Hôm nay đi khám rồi mà, bác sĩ bên Khoa mắt có nói gì không?"
Đới Lâm khẽ gật đầu, giọng trầm thấp:
"Ừ, tôi đã đi kiểm tra rồi. Cả đèn khe và siêu âm B đều không phát hiện bất thường, thủy tinh thể với võng mạc đều bình thường. Bác sĩ bảo chắc do mệt mỏi quá độ, dặn tôi nhỏ thuốc vài ngày rồi theo dõi thêm."
Bác sĩ Triệu lo lắng nhìn hắn:
"Chắc là do dạo này cậu làm việc quá sức rồi. Hay là sau đợt này xin nghỉ phép vài hôm, tranh thủ nghỉ ngơi đi?"
Đới Lâm lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào màn hình:
"Tôi cũng đang tính, nhưng mấy bệnh nhân hậu phẫu gần đây không ổn định lắm, đặc biệt là ca hôm nay. Dù khối u đã được loại bỏ, nhưng tiên lượng vẫn phải theo dõi thêm. Nếu tôi nghỉ ngay bây giờ thì lòng cũng không yên."
Nghe vậy, bác sĩ Triệu thở dài đầy cảm thông:
"Ai mà không biết cậu là bác sĩ chịu khó nhất ở bệnh viện này. Ca trực nào cũng thấy cậu có mặt, lại còn tranh thủ nghiên cứu viết bài về khối u phổi. Nếu đăng được trên tạp chí uy tín, cậu sẽ được phong bác sĩ trưởng sớm thôi. Còn vài năm nữa, có khi đã là Trưởng khoa rồi."
"Chưa đến lúc đâu." Đới Lâm nhẹ nhàng đáp. "Tôi còn phải tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm lâm sàng, vừa để bổ trợ nghiên cứu, vừa để sau này có cơ sở viết luận văn. Mình còn trẻ, còn nhiều thứ phải học."
Bác sĩ Triệu ngả người ra sau ghế, nhìn hắn đầy kính nể:
"Hôm nay ca phẫu thuật đó thực sự rất khó, nếu có sai sót gì thì người nhà bệnh nhân sẽ nghĩ rằng không mổ thì có khi họ sống được lâu hơn. Cậu không thấy áp lực à?"
Đới Lâm trầm ngâm vài giây, sau đó khẽ nói:
"Tôi vẫn nhớ lời thề khi bước vào trường y... Là bác sĩ, không được phép do dự khi trước mặt là tính mạng con người."
Vừa dứt lời, một cơn đau nhức bất ngờ xộc lên trong hốc mắt, khiến hắn không thể mở mắt ra được. Nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi bất ngờ biến mất. Khi mở mắt ra lần nữa, Đới Lâm sửng sốt nhận ra, mắt hắn như vừa được thay mới—mọi thứ trở nên sắc nét khác thường. Ánh sáng từ màn hình không còn làm hắn nhức nhối nữa, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ.
"Vậy thì tốt. Tôi đi kiểm tra mấy phòng đã, nếu mắt cậu còn thấy khó chịu thì nên đến Bệnh viện Mắt kiểm tra lại cho chắc. Khoa mắt ở chỗ mình cũng không mạnh lắm. À, điện thoại tôi để sạc ở đây nhé, nếu cần thì gọi xuống Phòng y tá tầng tám."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừ, cảm ơn anh... bác sĩ Triệu."
Khi bác sĩ Triệu rời đi, văn phòng chỉ còn lại một mình Đới Lâm. Không khí bỗng trở nên tĩnh mịch đến lạ. Đang định quay lại với hồ sơ thì hắn chợt khựng lại—ở phía xa trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, hắn nhìn thấy một con ruồi đang đậu trên mặt bàn. Điều đáng nói là... hắn thấy rất rõ, từng chi tiết trên đôi cánh mỏng manh của nó.
"Bác sĩ... Đới... Lâm?"
Một giọng nói khàn đục, run rẩy vang lên sau lưng khiến Đới Lâm giật mình quay lại. Ở cửa, một ông lão đầu hói, mặc áo bệnh nhân, đang lảo đảo bước vào. Giọng nói của ông lão méo mó vì răng đã rụng gần hết.
Đới Lâm nhận ra ngay, đó là bác Trương—một bệnh nhân đang điều trị ung thư giai đoạn cuối ở phòng 413.
"Bác Trương? Bác không được tự ý rời phòng bệnh, nguy hiểm lắm!"
Hắn ngạc nhiên. Y tá đâu cả rồi mà để bệnh nhân nặng thế này đi lung tung?
Ông lão tiếp tục nói lắp:
"Ta... đang tìm... con trai... của ta..."
Đới Lâm khẽ chau mày. Theo hồ sơ, con trai của bác Trương chỉ đến thăm đúng một lần, sau đó biệt tăm.
"Bác ơi, con trai bác không có ở đây đâu. Để cháu gọi y tá đưa bác về phòng nhé."
Nhưng ông lão lại lắc đầu:
"Vậy... ta... đi... chỗ khác... tìm..."
Vừa dứt lời, ông lão quay người chậm rãi bước ra khỏi phòng. Đới Lâm vội chạy theo nhưng khi ra đến hành lang... không còn ai cả. Hắn nhìn quanh, hành lang trống trơn, không một bóng người.
"Sao biến mất nhanh như vậy được?" Hắn lẩm bẩm, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vội vàng chạy xuống Phòng y tá gần đó, hắn nói:
"Làm ơn thông báo cho Phòng y tá tầng bốn ngay. Bệnh nhân nam ở phòng 413 vừa rời phòng mà không ai biết. Ông ấy khoảng hơn 70 tuổi, đi không vững, rất dễ té ngã!"
Phiêu Vũ Miên Miên
Y tá lập tức làm theo chỉ đạo.
Chưa đầy năm phút sau, điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.
"Xin chào, Bác sĩ Đới? Tôi là y tá ở tầng bốn. Chúng tôi đã kiểm tra xong rồi, tất cả bệnh nhân ở phòng 413 vẫn đang ngủ bình thường. Không ai rời khỏi phòng cả."
Đới Lâm nắm chặt ống nghe, giọng khựng lại:
"Các cô chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn ạ. Bệnh nhân mà bác sĩ mô tả hiện vẫn đang ngủ say."