Dưới ánh đèn nhợt nhạt của hành lang bệnh viện, chỉ còn lại mình Đới Lâm. Nhưng bỗng nhiên—có hai bàn tay đứt lìa, lạnh lẽo như băng, đang siết chặt lấy cổ hắn!
Là... quỷ sao?
Trước mắt hắn, hai bàn tay nhợt nhạt ấy dần trở nên mờ ảo, như thể sắp tan biến trong không khí. Nhưng cảm giác siết cổ vẫn rõ ràng đến rợn người. Lý trí mách bảo hắn rằng—chúng không xuất hiện ở không gian bên ngoài, mà là ở bên trong mắt phải của hắn!
“Không lẽ… hai bàn tay này ở trong mắt ta?” Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, hắn gần như hoảng loạn.
Theo bản năng, Đới Lâm cố gắng xua đuổi chúng đi, và lạ thay, bàn tay bị đứt lìa đó bắt đầu phân rã, tan biến như thể bị axit tiêu hóa, rồi hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn.
“Hấp thụ…? Mình vừa hấp thụ bàn tay đó ư?” Ý nghĩ quái dị ấy vụt qua tâm trí hắn. Nhưng điều đáng sợ hơn, là hắn có cảm giác… thân thể mình cũng đang dần biến mất.
Một tia sáng lóe lên—mọi thứ trước mắt chuyển cảnh.
Giữa căn phòng trắng toát, ba người mặc áo blouse trắng đang ngồi sau một chiếc bàn dài. Trước mặt họ là một dãy ghế trống, trật tự như phòng họp bí mật nào đó. Ở giữa ba người là một thanh niên trẻ, gương mặt tuấn tú và ánh mắt sắc bén. Hai người còn lại là một người đàn ông vạm vỡ và một phụ nữ xinh đẹp, thần thái sắc sảo.
Ngay khoảnh khắc ấy, một chiếc ghế phía trước bỗng có người ngồi—chính là Đới Lâm.
“Chúc mừng Bác sĩ Đới Lâm.” Giọng nói của người thanh niên vang lên, bình thản nhưng đầy uy lực.
Đới Lâm không tỏ ra hoảng loạn, hắn trấn tĩnh lại rồi hỏi:
“Các người là ai? Đây là đâu?”
Người thanh niên mỉm cười, đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trước tiên, cho phép ta giải thích hai điều. Một, ngươi đã vượt qua đợt tuyển dụng của Bệnh viện số 444 và là người duy nhất còn sống sót trong kỳ tuyển dụng quý này. Từ giờ trở đi, ngươi là bác sĩ thực tập của chúng ta.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Dù ngươi có đồng ý hay không, điều đó không còn quan trọng nữa. Vì chúng ta, giống như ngươi, đều đã từng là ‘người được chọn’—nhận tin nhắn đó, trải qua thử thách đó, rồi đến đây.”
Đới Lâm chau mày. Những lời này như có như không, hắn chưa thể tin hoàn toàn.
“Vậy… tất cả những chuyện vừa rồi là... một bài kiểm tra tuyển dụng?” – hắn hỏi.
“Đúng thế.” Người thanh niên gật đầu, ánh mắt không một tia đùa cợt.
“Thật lòng mà nói, ta cũng không thích hình thức tuyển dụng này, nó quá tàn khốc. Nhưng mọi quy định đều do Viện trưởng đặt ra, ta không thể thay đổi.”
Tuy giọng điệu hắn bình thản, nhưng lời nói lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
“Ta tên là Ấn Vô Khuyết, hiện là Phó viện trưởng phụ trách nhân sự tại Bệnh viện số 444.” Hắn đưa tay chỉ hai người bên cạnh. “Đây là bác sĩ Trần, và đây là bác sĩ Mạc. Cả ba chúng ta đều từng ngồi ở vị trí của ngươi.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Đới Lâm nhìn xung quanh. Căn phòng trắng sáng rộng khoảng bảy mươi mét vuông, không có cửa ra, không có cửa sổ. Những chiếc ghế trống trước mặt khiến hắn cảm thấy rợn người—đáng ra sẽ còn nhiều người tham gia cuộc tuyển dụng này, nhưng cuối cùng… chỉ còn lại hắn.
Người đàn ông tên Trần to lớn, thân hình lực lưỡng, ánh mắt lạnh như thép. Còn bác sĩ Mạc, xinh đẹp nhưng toát lên vẻ u uẩn. Đây không phải là những con người bình thường. Và chắc chắn… đây không phải một bệnh viện bình thường.
Đới Lâm vẫn không lơi lỏng cảnh giác. Hắn biết rõ nếu định dùng vũ lực để thoát thân thì hoàn toàn không có cửa. Cũng chẳng có vẻ gì là bọn họ định tống tiền hay làm hại hắn—nói cho cùng, với những gì vừa xảy ra, đây không phải một vụ bắt cóc, mà là… một điều gì đó vượt khỏi giới hạn nhận thức con người.
“Sau này, tôi sẽ phải làm việc ở bệnh viện này? Và bệnh nhân của các người là… những kẻ bị nguyền rủa bởi linh dị? Các người… giống như mấy ông ‘thầy trừ tà’ trong phim kinh dị chăng?”