"Ngài đã được Bệnh viện số 444 lựa chọn tham gia đợt tuyển dụng bác sĩ quý IV năm nay.
Bệnh viện chuyên tiếp nhận và điều trị những trường hợp bị nguyền rủa do hiện tượng linh dị gây ra.
Phiêu Vũ Miên Miên
Các ứng viên trúng tuyển sẽ trở thành bác sĩ thực tập tại bệnh viện, và không được phép từ chối dưới bất kỳ hình thức nào."
Tin nhắn đến vào một buổi sáng u ám, khi Đới Lâm vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng khủng khiếp.
Trong giấc mơ, hắn thấy mình đang nằm bất động trên bàn mổ lạnh lẽo. Đèn phẫu thuật treo lơ lửng phía trên rọi thẳng vào mắt, chói đến mức không thể mở ra nổi. Một cái bóng đen sì như mực từ từ tiến lại gần, cầm theo một con d.a.o mổ sáng loáng. Không một lời báo trước, bóng đen ấy nâng d.a.o lên và hạ xuống… ngay vào mắt hắn.
Dù biết đó chỉ là mơ, nhưng cảm giác lưỡi d.a.o rạch qua nhãn cầu lại chân thật đến mức khiến hắn hoảng loạn. Khi choàng tỉnh, khóe mắt trái nhức nhối âm ỉ, tựa như vết thương vẫn còn vương lại từ giấc mộng.
Là một bác sĩ phẫu thuật lâm sàng, Đới Lâm từng mổ cho biết bao người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được vị trí của chính mình – trên bàn mổ.
Tin nhắn kỳ lạ hiển thị trên điện thoại để ngay đầu giường. Hắn cau mày, lướt qua một lượt rồi lập tức xóa đi.
"Hóa giải lời nguyền linh dị? Quảng cáo game nào đây? Còn bày đặt bệnh viện số 444 nữa chứ…" – hắn lẩm bẩm, cố gắng gạt bỏ sự bất an đeo bám sau giấc mơ.
Thế nhưng, cảm giác chân thật của cơn mộng vẫn khiến hắn không khỏi rùng mình.
Lúc này, Đới Lâm đang nằm trên giường nghỉ trong phòng trực của bác sĩ. Một lát nữa thôi, hắn sẽ phải vào ca phẫu thuật ban đêm – ca khó nhất trong tuần. Hắn đưa tay lên xoa mắt, cảm giác đau nhức càng lúc càng rõ rệt.
“Không biết có phải do giấc mơ hay thật sự có vấn đề… Hy vọng không ảnh hưởng tới ca mổ tối nay…”
Đêm xuống.
Tại Bệnh viện số 9, thành phố W.
Cánh cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra. Bệnh nhân còn hôn mê được đẩy ra ngoài trên băng ca, xung quanh là tiếng bước chân hối hả và máy móc rì rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đới Lâm tháo găng tay, kéo khẩu trang xuống, bước ra khỏi phòng với bước chân nặng nề.
"Bác sĩ, ca phẫu thuật thế nào rồi ạ?" – người nhà bệnh nhân lao tới, mắt đỏ hoe vì lo lắng.
"Ca mổ nhìn chung diễn ra tốt đẹp." – hắn đáp chậm rãi – "Nhưng bệnh nhân vẫn cần được theo dõi sát trong thời gian nằm viện."
Trước khi phẫu thuật, Đới Lâm đã tranh thủ đến khoa mắt để kiểm tra lại tình trạng của mình. Kết quả bình thường, không có gì bất ổn. Hắn vốn định xin hoãn ca mổ, nhưng rồi quyết định vẫn tiếp tục – vì không ai khác có đủ kinh nghiệm để thực hiện ca này. Ngay cả giáo sư hướng dẫn của hắn cũng từng lắc đầu khi xem qua bệnh án.
"Thật sự cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh rất nhiều!" – người nhà gần như òa khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn như bấu víu vào tia hy vọng vừa được hồi sinh.
Ai cũng hiểu, đây là một ca mổ cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ sống sót rất thấp. Việc bệnh nhân có thể ra khỏi phòng mổ trong trạng thái ổn định đã là một phép màu.
Đới Lâm mệt rã rời, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng lòng hắn lại ấm lên khi nhìn thấy ánh mắt biết ơn của người nhà bệnh nhân.
Từ phía sau, vài y tá cùng ca bước ra, nhìn theo bóng hắn và bắt đầu thì thầm:
"Không hổ danh bác sĩ Đới, ca khó vậy mà anh ấy vẫn xử lý tốt."
"Anh ấy là phó chủ nhiệm trẻ nhất trong lịch sử bệnh viện đấy."
"Khối u nằm ở vị trí hiểm thế kia, bác sĩ bình thường chắc chẳng ai dám đụng đến đâu."
"Nghe nói năm 16 tuổi anh ấy đã vào đại học y rồi. Bây giờ chưa đến ba mươi mà đã được đề bạt lên phó trưởng khoa."
"Còn nhớ vụ động đất năm đó không? Người đầu tiên đăng ký tham gia cứu trợ là bác sĩ Đới đấy."
"Thật sự quá giỏi. Mà tôi nghe bác sĩ khoa mắt bảo chiều nay bác sĩ Đới có đến khám mắt. May mà không có vấn đề gì, nếu không chắc chẳng dám lên bàn mổ."
"Có lẽ do gần đây anh ấy quá bận rộn, mắt làm việc nhiều quá nên bị mỏi thôi."
Đêm tiếp tục trôi qua giữa tiếng máy theo dõi sinh hiệu và ánh đèn neon lạnh lẽo. Khoa nội trú vắng vẻ hơn thường ngày, bởi tối nay là ca trực của bác sĩ Đới Lâm.