Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân

Chương 8



8.

Giữa tiệc, văn võ bá quan khách sáo hàn huyên.

Ta vốn không ưa kiểu loại xã giao này, bèn khẽ dặn Tạ Hạc Vũ một tiếng, rồi lặng lẽ ra khỏi điện từ cửa bên, ra hoa viên hít thở đôi chút.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, liền bị một cánh tay kéo mạnh vào góc khuất.

“Vũ Miên.”

Ánh mắt Lâm Chiêu Vũ chan chứa dịu dàng nhìn ta.

“Buông tay.” 

Ta rút tay lại, lạnh lùng nhìn hắn.

“Vũ Miên, nàng còn giận ta đến thế sao?”

Ta xoay người định rời đi, hắn vươn tay chặn trước mặt.

“Ta biết nàng vì muốn chọc giận ta nên mới gả cho Tạ Hạc Vũ. 

Như Mộng đã sảy thai, ta đã cho nàng ấy một khoản bạc rồi đưa về quê. 

Vũ Miên, ta biết hai người chưa từng viên phòng. Nếu nàng chịu hòa ly, ta sẵn lòng cưới nàng.”

Giọng điệu hắn như thể đang nhẫn nhịn chịu khổ.

Ta chỉ cảm thấy nực cười.

“Ta là phu nhân của một vị tướng quân. 

Ngươi – một thị lang nho nhỏ – lại dám nói những lời này với ta, không sợ bị trói lại dìm lồng heo hay sao?”

Mặt hắn sa sầm, hừ lạnh:

“Hắn tính là gì mà dám gọi là tướng quân? 

Nàng mù rồi sao? 

Hoàng thượng vốn chẳng ưa hắn. 

Nếu không phải còn chút thế lực cũ của Tạ gia trong triều, thì hắn chẳng khác gì phế nhân, lấy đâu ra tư cách được dự yến tiệc hôm nay?”

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao, bật cười lạnh:

“Lâm Chiêu Vũ, ta chưa từng có tình ý với ngươi. 

Ngươi tưởng chép được vài dòng văn, viết được mấy bài biểu chương là tự cho mình thanh cao sao? 

Cảnh thái bình hôm nay, chẳng phải do những người như phu quân ta, một đao một kiếm đổi lấy ư? 

Ngươi lấy gì mà cười nhạo hắn là kẻ tàn phế?

Có người thân thể hoàn hảo nhưng tâm địa lại thối nát.

Còn phu quân ta, cho dù không thể đứng dậy, chàng vẫn là một bậc hảo hán, đường hoàng lỗi lạc, không thẹn với quân vương, chẳng phụ lòng dân chúng. 

Ngay cả cái tên của chàng, ngươi cũng không xứng gọi.”

Sắc mặt Lâm Chiêu Vũ càng lúc càng đen lại.

Vừa xoay người rời đi, ta nghe sau lưng hắn bật cười nhạt:

“Thôi Vũ Miên, ta thật không ngờ, ngươi – một đứa thứ nữ hèn mọn – lại tình nguyện nhận một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, cũng không chọn ta.”

Ta cong môi, cười nhạt đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Là ai nói hôn nhân của ta hữu danh vô thực? 

Phu quân ta ngoài đôi chân không tiện, có chỗ nào mà không tốt?”

Nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.

Ta hừ nhẹ một tiếng, quay người bỏ đi — vừa vặn đụng phải một chiếc xe lăn.

Tạ Hạc Vũ đang mỉm cười dịu dàng nhìn ta.

“Sân viện rộng quá, ta sợ phu nhân lạc đường, nên ra tìm thử một chuyến. 

 Không ngờ lại được xem một màn kịch hay.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta có phần chột dạ, e rằng hắn hiểu lầm ta cố ý rời tiệc để gặp riêng Lâm Chiêu Vũ.

Tạ Hạc Vũ vốn là người vui giận không lộ rõ trên mặt, nên ta chẳng thể đoán được hắn có tức giận hay không.

Trên xe ngựa trở về phủ, suốt dọc đường ta vẫn băn khoăn không biết nên mở lời giải thích thế nào.

Vào phủ rồi, mỗi người rẽ về một hướng – hắn đi về tây sương, ta trở về đông phòng.

Ánh trăng như sợi tơ vắt qua tầng mây mỏng, rơi nhẹ xuống bước chân ta, khiến đêm nay mang một màu sắc mơ hồ như phủ một lớp lụa bạc mỏng manh.

Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy như mình có một tấm bình phong chở che.

Ta bỗng dừng bước, lấy hết can đảm gọi hắn lại:

“Tạ Hạc Vũ… đêm nay trăng đẹp thật.”

Hắn hơi nhướng mày: 

“Phu nhân muốn thưởng nguyệt?”

Ta lắc đầu, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu khó lường kia, chậm rãi nói:

“Tạ Hạc Vũ, ta là đứa con mà phụ thân mang từ bên ngoài về. 

Từ nhỏ chưa từng gặp mẹ ruột.”

Ánh mắt hắn dần trầm xuống, giọng khẽ hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Phụ thân ta, tuy là một đại y quan giỏi nghề, nhưng chưa từng là một người cha tốt.

Đích mẫu khắc nghiệt với ta đủ đường, còn ông thì mắt điếc tai ngơ.

Trong phủ, người hầu cũng coi thường ta.

Ta muốn học y, chỉ có thể lén học, mỗi lần bị phát hiện đều bị trừng phạt.

Ta thích màu hồng, lại luôn phải chọn vải sau đích tỷ. Nếu ta chọn trước, nàng ta sẽ giành lại.

Từ nhỏ, ta đã sống cẩn trọng dè dặt, có quá ít thứ thuộc về mình.

Thứ gì vừa chạm được một chút… liền vụt khỏi tay.”

Ánh mắt Tạ Hạc Vũ càng lúc càng sâu, nơi đuôi mắt ẩn một tia đỏ nhạt, khàn giọng hỏi:

“Vậy… nay phu nhân đã gặp được thứ mình muốn có rồi sao?”

Ta nín thở.

Khẽ “ừ” một tiếng, chậm rãi đáp: “Ta muốn chàng.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com